(Bài đã lên F từ 27-6-2016 vì không vào được blog)
QUẢ BÁO HAY LÀ QUÁN TÍNH CỦA BẠO LỰC
Chủ nghĩa cộng sản xuất phát ( ít nhất) từ ba quan điểm triết học về vật chất, về thặng dư và về mâu thuẫn. Vật chất được tôn sùng đến mức cho rằng nó quyết định ý thức, thặng dư được quy kết thành bóc lột và mâu thuẫn -trong đó có mâu thuẫn giai cấp được đẩy lên thành đối kháng. Phương thức giải quyết mâu thuẫn được cho rằng duy nhất đúng, ấy là bạo lực, dưới danh nghĩa có vẻ rất nhân văn: bạo lực CM.
Một nhóm trí thức ủng hộ học thuyết này và vận động quần chúng lao khổ tin theo. Vậy là một cuộc CM dự báo long trời lở đất được phát động.
Kết cục là đổ máu thế chiến I, chế độ Sa hoàng bị lật đổ, CS lên nắm chính quyền ở nước Nga. Rồi đổ máu thế chiến II, một loạt quốc gia theo CS, lập nên phe xhcn. Thế giới phân cực, chiến tranh lạnh, chạy đua vũ trang, hình thành cuộc chiến ý thức hệ. Lại đổ máu ở những quốc gia tuyến đầu của cuộc chiến này. Hàng chục quốc gia lâm vào chiến tranh, hàng chục triệu người ngã , hàng tỉ người đau khổ, và không thể thống kê hết bao nhiêu giá trị vật chất và tinh thần của nhân loại đã bị phá hủy.
Giờ thì phe xhcn đã tan rã, cuộc chiến ý thức hệ không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng hậu quả đau thương của nó thì vẫn còn âm ỉ dai dẳng mãi. Đấy là quả báo của tội ác. Quả báo không chỉ với kẻ phát động, mà quả báo cả với người hưởng ứng và cả với người chống lại. Mà cả một dân tộc, cả hàng chục quốc gia lao vào bạo lực, thì ngiệp chướng kinh khủng biết nhường nào.
Ngoài quả báo thì còn quán tính của bạo lực. Cái quán tính này cũng vô cùng khủng khiếp vì quy mô cũng như cấp độ đã mang tính toàn cầu. Thêm nữa, các giá trị nhân văn đã bị phá bỏ trong các cuộc chiến và trong tâm thức một bộ phận không nhỏ của nhân loại đã làm cho con người mất đi năng lực chế ngự quán tính đó.
Đau thương thay, dân tộc mình, đất nước mình hứng chịu mọi quả báo và kéo dài mãi quán tính của thứ bạo lực ấy vì đứng ở tuyến đầu. Vậy nên, dù là ít nhiều người dân đã tỉnh ngộ, đã sám hối, có thể bề trên cũng đã nhìn ra; nhưng sám hối chưa đủ để chấm dứt quả báo, chưa đi đến hòa giải, nhận thức nhân tình và dân trí chưa đủ để kìm hãm quán tính. Oan khiên chưa được hóa giải. Con tàu vẫn đang lao dốc, không thể bẻ lái đột ngột.
Buồn thay!
Thứ Tư, 18 tháng 1, 2017
Thứ Ba, 17 tháng 1, 2017
MỘT MAI
(Tìm thấy trong vở nháp)
Ra đường vấp đá mà đau
lại vui mình còn bước được
nửa đêm bão vào tê buốt
nghe trái tim mình rưng rưng
cuộc đời bể khổ mênh mông
còn bơi là còn ham sống
một mai trời yên bể lặng
tây thiên cực lạc ta về
2000
Ra đường vấp đá mà đau
lại vui mình còn bước được
nửa đêm bão vào tê buốt
nghe trái tim mình rưng rưng
cuộc đời bể khổ mênh mông
còn bơi là còn ham sống
một mai trời yên bể lặng
tây thiên cực lạc ta về
2000
Thứ Hai, 16 tháng 1, 2017
THUẬT DƯỠNG SINH
Cuối những năm tám mươi của thế kỷ trước, nghỉ hè, hắn vào nam, làm nhiều việc để tồn tại. Hắn từng vào rừng xẻ gỗ, hay xuống biển đục đá san hô. Hắn phải gắng sức lao động cơ bắp, có khi đến cùng kiệt. Những khi có cơ hội nghỉ ngơi là hắn tập thư giãn. Hè 1989 hắn đúc rút lại trong mấy dòng như vầy:
THUẬT DƯỠNG SINH
Sau buổi lao động nặng nề
Bằng hai bàn tay chai sạn
Ta ngồi lặng im thanh thản duỗi mềm
Măt khẽ nhắm hờ, hơi thở nhẹ êm
Không nóng rét buồn vui suy nghĩ
Không còn ta, không thế giới bên ngoài
Sự sống chỉ còn là nhịp thở khoan thai
Và đâu đó trái tim đập khẽ
(Như dưới đáy đại dương chú cá bơn quẫy nhẹ)
Bằng hai bàn tay chai sạn
Ta ngồi lặng im thanh thản duỗi mềm
Măt khẽ nhắm hờ, hơi thở nhẹ êm
Không nóng rét buồn vui suy nghĩ
Không còn ta, không thế giới bên ngoài
Sự sống chỉ còn là nhịp thở khoan thai
Và đâu đó trái tim đập khẽ
(Như dưới đáy đại dương chú cá bơn quẫy nhẹ)
Ta lâng lâng một phút rời trần
Trôi lững lờ êm ái giữa không gian
Tất cả đã chìm vào quên lãng
Cho thân xác thảnh thơi
Cho tâm hồn thanh thản…
Ôi! Dưỡng sinh
Pháp thuật diệu huyền
Cảm ơn đời cho một phút thần tiên
Để chút nữa ta trở về đời thực
Dồi dào hơn tinh thần và sức lực
Lại làm bao công việc nặng nề
Bằng hai bàn tay chai sần
Và tổng lực toàn thân.
Pháp thuật diệu huyền
Cảm ơn đời cho một phút thần tiên
Để chút nữa ta trở về đời thực
Dồi dào hơn tinh thần và sức lực
Lại làm bao công việc nặng nề
Bằng hai bàn tay chai sần
Và tổng lực toàn thân.
(11/8/2016 lên F)
30 NĂM TRƯỚC
Đúng ba mươi năm trước, giờ này hắn đang nằm viện. Phế quản và phổi của hắn đã bị gì đấy rồi. Hắn nói không ra tiếng. Những buổi dạy cuối cùng của năm học ấy hắn phải viết lời giảng lên bảng, rồi ú ớ chỉ cho trò. Đến lúc trò đi thi thì hắn đi viện, sáu tháng trời, toàn tiêm penixiline và streptomyxine cho tới khi hai bắp tay của hắn chai sần kim đâm không thủng.
Rồi bệnh cũng khỏi. Hắn kiên trì tập thể dục dưỡng sinh, khí công, cốc đại phong, dịch cân kinh… đủ cả. Hai mươi năm nay hắn theo một phức hợp yoga. Hắn ăn nhẹ. Không nghiện thứ gì. Lao động chân tay. Lờ mờ với đồng tiền. Lờ mờ với thời gian…
Thường thì hắn:
Mải mê làm mà không cầu điều gì
Rồi bệnh cũng khỏi. Hắn kiên trì tập thể dục dưỡng sinh, khí công, cốc đại phong, dịch cân kinh… đủ cả. Hai mươi năm nay hắn theo một phức hợp yoga. Hắn ăn nhẹ. Không nghiện thứ gì. Lao động chân tay. Lờ mờ với đồng tiền. Lờ mờ với thời gian…
Thường thì hắn:
Mải mê làm mà không cầu điều gì
thận trọng mà làm rồi việc xong có thì
thời gian trôi ư dường như không hay
ngoài kia trời xanh gió đưa mây bay
Có lẽ nhờ thế mà hắn còn đây, trên thế gian này.
(Đăng lại bài trên F mấy tháng trước)
Có lẽ nhờ thế mà hắn còn đây, trên thế gian này.
(Đăng lại bài trên F mấy tháng trước)
QUÁN TÍNH
Những năm 80 của thế kỉ trước, hắn ghi trong vở nháp:
Chỗ chúng tôi
Hai chàng trai bắn nhau
Sau bữa liên hoan
Chỉ vì ...miếng ăn miếng để.
Sau bữa liên hoan
Chỉ vì ...miếng ăn miếng để.
Dưới xuôi
Hai vợ chồng chém nhau
Chỉ vì ...khúc cá kho
Đem về cho bên nội, bên ngoại.
Ngoài đường
Đám thanh niên vụt nhau bằng côn
Chỉ vì... vô tình chạm phải.
Một thế kỉ chiến tranh chưa đủ sao
Mà vẫn thấy đầu rơi máu chảy?
Mà vẫn thấy đầu rơi máu chảy?
Hay đây là cái quán tính của ngàn ngày
Bom rơi đạn nổ
Cả nước thành chiến trường
Mà cùng là dân
Lại chia thành chiến tuyến
Tất cả đàn ông
Đến cả đàn bà
Còn một chiếc lai quần cũng đánh…
Chủ Nhật, 15 tháng 1, 2017
THƠ KHÔNG ĐỀ 1,2,3
1
Tài sản của tôi
không đội trên đầu
không mang bên vai
không khoác lên người
tài sản của tôi
là những nỗi đau
lặng lẽ kiếp người
tới lúc ra đi
tôi chỉ mang theo
ngần ấy
Tài sản của tôi
không đội trên đầu
không mang bên vai
không khoác lên người
tài sản của tôi
là những nỗi đau
lặng lẽ kiếp người
tới lúc ra đi
tôi chỉ mang theo
ngần ấy
đủ rồi
2
Cái giá của Van -gốc
không chỉ ở màu dầu hay thuốc nước
dám nổ súng vào đầu
cái giá ấy không dễ gì có được
Cái giá của Van -gốc
không chỉ ở màu dầu hay thuốc nước
dám nổ súng vào đầu
cái giá ấy không dễ gì có được
3
Người giàu trí tưởng tượng nhất
đã nghĩ ra thiên đường và địa ngục
người thông minh nhất
đã chứng ngộ đạo phật
những người ngù ngờ nhất
tin mọi điều đều có thật
người dũng cảm nhất
luôn luôn tin ở chính mình
Người giàu trí tưởng tượng nhất
đã nghĩ ra thiên đường và địa ngục
người thông minh nhất
đã chứng ngộ đạo phật
những người ngù ngờ nhất
tin mọi điều đều có thật
người dũng cảm nhất
luôn luôn tin ở chính mình
2002 .
....
....
CON MẮT
(Lâu lắm rồi, chắc là bị chặn đâu đó, không vào được trang nhà. Chán.
Nay thử nháy, thấy hiện lên ngay.
Vui.
Lên trang ngay mấy dòng vừa tìm lại được trong vở nháp, từ hơn 10 năm trước:)
Con mắt
Chong hai con mắt
thức canh đêm dài
mòn hai con mắt
ngóng về tương lai
thời gian tích tắc
không gian im lìm
nhắm hai con mắt
dõi vào trong tim.
2006
Nay thử nháy, thấy hiện lên ngay.
Vui.
Lên trang ngay mấy dòng vừa tìm lại được trong vở nháp, từ hơn 10 năm trước:)
Con mắt
Chong hai con mắt
thức canh đêm dài
mòn hai con mắt
ngóng về tương lai
thời gian tích tắc
không gian im lìm
nhắm hai con mắt
dõi vào trong tim.
2006
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)