Thứ Năm, 13 tháng 6, 2024

LẰN RANH GIỮA THÔ VÀ MỊN

       Vật chất thô với đặc tính rời rạc và đếm được là thứ mà chúng ta dễ dàng nhận biết bằng các giác quan. Chúng ta hiểu chúng, sử dụng chúng, và hơn thế, ở một chừng mực nào đó còn chế ngự được chúng. Người Âu Mỹ rất giỏi việc này. Từ thời Acsimet, đến Ị J. Newton, T, Edison, N. Tesla... cho tới A. Einstein và rất nhiều các nhà khoa học khác với vô số các thiết bị đo đếm và máy móc công cụ.
     Khi A. Einstein đưa ra tiên đề thừa nhân vận tốc ánh sáng trong chân không ( hằng số C) là giới hạn vận tốc của vật chất thô, cũng có nghĩa là sóng điện từ với lưỡng tính sóng - hạt chính là lằn rạnh cuối cùng của loại vật chất này. Vượt qua lằn ranh ấy sẽ không còn hạt mà chỉ có sóng. Cũng qua lằn ranh này, vật chất không còn rời rạc và đếm được mà sẽ là liên tục trù mật và không đếm được. Và ở đấy, vận tốc truyền thông tin là không giới hạn. Ấy là miền của vật chất mịn.
    Vật chất mịn vì không đo đếm được nên các nhà khoa học thực chứng không có cách gì tiếp cận. Cũng có thể vì thế mà loài người chỉ biết co vật chất thô và mải mê chạy theo , thậm chí còn tôn sùng chúng đến độ cho rằng "vật chất (thô) quyết định ý thức". Nhưng ngụp lăn mãi và vẫn bế tắc trong "duy vật biện chứng" với sự tha hóa của đạo đức, sự xuống cấp của môi trường tự nhiên... con người dần nhận ra giới hạn của vật chất thô và giới hạn của chính mình.
    Con người cũng đang ở giữa lằn ranh: chạy theo thô hay tin ở mịn?. Mịn có trong có đục, có thiện có ác. Giữa chốn ta bà con người không đủ tỉnh thức, không biết lựa chọn thứ gì và đang không biết hướng về đâu.
                                                                          14/6/2024

Thứ Tư, 5 tháng 6, 2024

DỊ TƯỢNG

    Mồng một tết, sau sự kiện Đồng Tâm, tôi có viết:

Đêm ba mươi sấm chớp đùng đoàng ngao nhán nỗi Đồng Tâm không có tết.
Sáng mồng một mưa dầm sùi sụt tê tái lòng Hà Nội thiết chi xuân.
Hôm qua, Hà nội sấm sét liên hồi ba giờ liền, hiện tượng chưa từng có, không biết ứng điều chi?
Phải chăng sẽ lại có Đồng Tâm?

Chủ Nhật, 2 tháng 6, 2024

TÂP VÀ HỌC

    Tập lẫy, tập bò, tập ăn dăm, tập đi, tập nói... Cứ thế rồi lớn dần,  tập chạy, tập bơi, tập nhảy. Tập là thử và sai, cho tới lúc nhận ra cái thuận, cái phải, cái đúng.  Biết bao kĩ năng sống cần phải tập, và sự tự tập đã đến trước sự tự học rất nhiều.
     Học, chủ yếu là từ khi đến trường đến lớp. Ở đó có người dạy, theo một bài bản nhất định, và trẻ được (bị) học những gì đã dạy. Và trò học rồi mới tập. Thậm chí phần tập có khi còn bị xem nhẹ.
    Nhờ tập mà học là học những điều không nói nên lời. Là học trong thầm lặng, khổ đau, cực nhọc... Học trong sự tập cho tới khi thuần thục, không còn thấy khổ, không thấy đau, không thấy cực nhọc... 
    Xưa nay chúng ta quen dùng hai từ học tập. Tôi chưa nghe ai nói ngược lại. Nay sư Minh Tuệ nói TẬP HỌC, nghe lạ quá. Ngẫm mãi, mới thầy cái hay, cái ý sâu xa của nó trong tu tập. Tâp để mà học. Học để biết khổ mà diệt khổ.
   Và phải chăng diệt được khổ là tiệm tiến đến Đạo.
                                                    2/6/2024