Thứ Năm, 13 tháng 6, 2024

LẰN RANH GIỮA THÔ VÀ MỊN

       Vật chất thô với đặc tính rời rạc và đếm được là thứ mà chúng ta dễ dàng nhận biết bằng các giác quan. Chúng ta hiểu chúng, sử dụng chúng, và hơn thế, ở một chừng mực nào đó còn chế ngự được chúng. Người Âu Mỹ rất giỏi việc này. Từ thời Acsimet, đến Ị J. Newton, T, Edison, N. Tesla... cho tới A. Einstein và rất nhiều các nhà khoa học khác với vô số các thiết bị đo đếm và máy móc công cụ.
     Khi A. Einstein đưa ra tiên đề thừa nhân vận tốc ánh sáng trong chân không ( hằng số C) là giới hạn vận tốc của vật chất thô, cũng có nghĩa là sóng điện từ với lưỡng tính sóng - hạt chính là lằn rạnh cuối cùng của loại vật chất này. Vượt qua lằn ranh ấy sẽ không còn hạt mà chỉ có sóng. Cũng qua lằn ranh này, vật chất không còn rời rạc và đếm được mà sẽ là liên tục trù mật và không đếm được. Và ở đấy, vận tốc truyền thông tin là không giới hạn. Ấy là miền của vật chất mịn.
    Vật chất mịn vì không đo đếm được nên các nhà khoa học thực chứng không có cách gì tiếp cận. Cũng có thể vì thế mà loài người chỉ biết co vật chất thô và mải mê chạy theo , thậm chí còn tôn sùng chúng đến độ cho rằng "vật chất (thô) quyết định ý thức". Nhưng ngụp lăn mãi và vẫn bế tắc trong "duy vật biện chứng" với sự tha hóa của đạo đức, sự xuống cấp của môi trường tự nhiên... con người dần nhận ra giới hạn của vật chất thô và giới hạn của chính mình.
    Con người cũng đang ở giữa lằn ranh: chạy theo thô hay tin ở mịn?. Mịn có trong có đục, có thiện có ác. Giữa chốn ta bà con người không đủ tỉnh thức, không biết lựa chọn thứ gì và đang không biết hướng về đâu.
                                                                          14/6/2024

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét