Thứ Bảy, 8 tháng 8, 2020

TÌM LŨA

Khúc gỗ mục khá đẹp 
từ ngoài bể khuân về
hy vọng là có lũa
nhưng rồi đành bỏ đi

Chơi lũa quả không dễ
kiên trì thật kiên trì
thêm một chút may mắn
và một niềm đam mê

Thổ mộc việc nặng nhọc
không phải là trò đùa
trời cho may ra được
có tiền dễ chi mua

***
Cái này cũng từ biển
vỏ hàu còn bám đầy
chắc chắn là có lũa
nhưng tạm dừng lại đây...


***
Lên núi đi tìm lũa
gặp một khúc cong cong
ồ, ra mày muốn búng
tao thêm cho chữ còng.


Thứ Sáu, 7 tháng 8, 2020

MỘT NGÀY THỜI COVID

Chập tối đã đi ngủ
Thức- chẳng để làm gì
Vào mạng rồi cũng chán
Càng chán thằng tivi

Gà gáy sáng thức dậy 

Tập lấy vài ba bài
Rồi cúi xuống nhìn đất
Và ngước lên nhìn trời

Nhận biết mình đang sống

Chừng nớ là đủ rồi
Xin cảm ơn ba mẹ
Và cảm ơn đất trời

Rồi túc tắc làm việc

Nhẹ nhàng bằng chân tay
Thời gian không cần  biết

Mặc gió vờn mây bay

Chập tối...

Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

TRỜI THƯƠNG ĐÓ CON

     Những ngày đầu Mỹ ném bom miền Bắc, mình sơ tán về quê ngoại. Có hôm đi hái dâu giúp mự. Cây dâu trồng lâu năm, phải bắc thang dài mới tới. Đang lắt lẻo trên ngọn, chưa nghe tiếng máy bay thì bom đã nổ. Miểng bom cắt cành dâu rơi lả tả. Mình vội tụt xuống, sờ quanh khắp người, còn may, không dính miểng bom nào.
   Rồi nhiều lần khác, vẫn chẳng hề hấn gì. May thế.
   Đi học đại học, hè về, nghe mẹ kể: Sáng ngày mở mắt ra nhìn lên thấy đình mùng thủng một lỗ lớn. Sờ chiếu, lại cũng một vệt thủng nữa. Lật chiếu lên, nhặt được một miểng bom bằng hai ngón tay sắc lẻm. Ơn trời, đêm ngủ không biết mẹ trở bề nào mà tránh được!
    Giờ về già. Mẹ không còn. Gặp phải con Covid, cũng như trên trời rơi xuống, lại nhớ lời mẹ:
    - Mẹ vẫn bảo: Trời thương đó con. Nó tránh mình chứ mình biết đâu mà tránh nó.