Thứ Tư, 5 tháng 8, 2020

TRỜI THƯƠNG ĐÓ CON

     Những ngày đầu Mỹ ném bom miền Bắc, mình sơ tán về quê ngoại. Có hôm đi hái dâu giúp mự. Cây dâu trồng lâu năm, phải bắc thang dài mới tới. Đang lắt lẻo trên ngọn, chưa nghe tiếng máy bay thì bom đã nổ. Miểng bom cắt cành dâu rơi lả tả. Mình vội tụt xuống, sờ quanh khắp người, còn may, không dính miểng bom nào.
   Rồi nhiều lần khác, vẫn chẳng hề hấn gì. May thế.
   Đi học đại học, hè về, nghe mẹ kể: Sáng ngày mở mắt ra nhìn lên thấy đình mùng thủng một lỗ lớn. Sờ chiếu, lại cũng một vệt thủng nữa. Lật chiếu lên, nhặt được một miểng bom bằng hai ngón tay sắc lẻm. Ơn trời, đêm ngủ không biết mẹ trở bề nào mà tránh được!
    Giờ về già. Mẹ không còn. Gặp phải con Covid, cũng như trên trời rơi xuống, lại nhớ lời mẹ:
    - Mẹ vẫn bảo: Trời thương đó con. Nó tránh mình chứ mình biết đâu mà tránh nó.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét