Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

BUỔI CHIA TAY TRƯỜNG HUỲNH THÚC KHÁNG

      Cuối tháng 12/ 1979 tôi rời trường Huỳnh Thúc Kháng để trở lại Quế phong sau gần một học kì giảng dạy tại đây. Tổ toán có tổ chức một cuộc chia tay nho nhỏ nhưng thật thân tình. Hôm đó tôi xúc động đọc trước các thầy và bạn bè bài viết sẵn từ đêm trước, phòng khi ...

Vốn tôi văn dốt toán nát
thường khi xúc động khó nói nên lời
Nay đà đến buổi chia tay
tâm trạng vô cùng bối rối
tôi viết sẵn mấy dòng
phòng khi không nói nỗi...

                   * * *


Công tác mười năm đất Quế

mong ước một ngày về Vinh
với mái trường xưa
cùng thầy bạn cũ
kỉ niệm êm đềm tuổi nhỏ
dự định sáng bừng tương lai...

Thế nhưng

Giữa bao niềm vui
lại là nỗi nhớ.
Được buổi xem phim sum vầy bè bạn
nhớ khi qua đèo vượn hú mang kêu
Đi giữa phố phường hưởng ngọn gió nồm mặn mòi hơi biển
nhớ về biên giới mịt mù hơi núi lạnh giá sương đêm

Những tưởng đã qua:

Câu thơ khi vui đọc giữa bạn bè
bài toán lúc buồn một mình ngồi giải.
Nay lại
Mang theo nhớ mong về với bản làng
gửi bao niềm tin lại thành phố Đỏ
Vẫn biết ở đâu cũng là phấn đấu
mà long canh cánh một chút tình riêng
mẹ già đơn chiếc ốm đau tận cùng rừng núi;
vợ trẻ bụng mang dạ chửa ở chốn kinh kì.

Cảm nỗi chờ mong của ngôi trường cũ mà về với bạn với trò;

cũng là trách nhiệm trên giao tuổi trẻ đâu dám nghĩ bề thoái thác.

Ra đi

Mang nặng tình thầy nghĩa bạn,
băn khoăn công việc chưa tròn.
Dẫu có đi rồi
lòng còn ở lại.
Ngổn ngang trăm mối tơ vò,
ngay thẳng một lòng xốc tới.
Nay bước chân đi,
nhớ người ở lại.
Kính chúc các thầy vạn sự bình an,
mong mỏi cả trường ngày càng tiến tới.

Một mai 

công việc xong rồi
trời cho trở lại
ngàn lần xin được về đây.
                                                        12/1979

     Rồi tôi ở lại QP đến ngày cầm sổ hưu trên tay và không còn cơ hội về lại trường HTK nữa. Tới hôm nay, những ngày cuối tháng 12 này, đã là 38 năm lùi xa...



Thứ Hai, 18 tháng 12, 2017

PHẢI...

Phải làm cái gì đó
cho qua đi một ngày

Phải nghĩ điều gì đó
cho qua từng phút giây

Tháng năm dồn tụ lại
biết là bao gánh đầy

Phải bỏ lui cho nhẹ
để bước tiếp ngày mai.

2007

Thứ Bảy, 16 tháng 12, 2017

TỪ VŨ TRỤ LOẢNG NGHĨ VỀ MỊN

      Vật chất thô, kể cả sóng và hạt, kể cả phản hạt, trong vũ trụ loãng tới mức 10 mũ âm 60. Vậy thì giữa sáu chục con số không ấy sẽ là cái gì?  Không là gì? không có gì cả? Hay là ở đấy có vật chất tối? có năng lượng tối? hay là ê-te? Vật chất tối và ê-te là thô hay mịn? Chắc là thô...
     Vậy mịn ở đâu? Mịn có lấp đầy hay mịn chỉ nhúng và bao quanh thô? Nhưng thô là sóng thì nhúng thế nào? Chỉ có thể nhúng khi mịn lấp đầy vũ trụ!. 
      Mịn, không nhìn thấy, không nghe được, không có nghĩa là không tồn tại. Tinh thần, ý thức, tình cảm... không nhìn thấy được, không có nghĩa là không có. Luật nhân quả, lưới trời lồng lộng , không chạm được, không phải là không linh ứng. Vậy thì tất cả những điều đó tồn tại ở đâu, nương náu, lưu giữ nơi nào, và truyền dẫn tới đâu?
     Vũ trụ loảng đến vậy thì do đâu mà có một hạt cát, do đâu có có ADN, do đâu có một sinh linh, một cuộc đời, một số phận, rộng hơn nữa- một thiên hà? Phải có một sức mạnh, một trí tuệ sắp đặt, thiết kế, kiến trúc thì mới có thể có được. Sức mạnh , trí tuệ ấy ở đâu. Tôi nghĩ là ở vật chất mịn.

Thứ Năm, 14 tháng 12, 2017

VŨ TRỤ LOẢNG

    Vũ trụ loảng đến mức mật độ vật chất thô trung bình chỉ ở mức 60 con số không trước và sau dấu phẩy (10 mũ âm 60). Và vũ trụ đang nở ra, nghĩa là ngày một loảng thêm.
Nên:
 Có được một hạt cát đã là khó lắm rồi
 Có được một sinh linh càng khó biết bao
 Có một cái tôi tồn tại trên đời quý biết nhường nào
 Và nữa một sinh linh, một cái tôi hóa lũa...

***** Ta có thể hình dung độ loảng của vũ trụ rằng trong không gian rỗng đến 6000 tỷ khối lâp phương có cạnh dài 1000 000 km chỉ có một con kiến .

THÂN TẶNG ANH HỘ


Kết quả hình ảnh cho voquangluan

MÀ ĐI

Đôi vai của anh gầy
gánh đời đặt lên nặng
anh muốn đứng thật thẳng
mà đi

Đường còn lắm gập ghềnh
trời còn mờ mịt tối
anh muốn làm người mở lối
mà đi

Biết chẳng thể nào ngăn anh
tin là anh tìm được đích
cầu mong anh đủ sức
mà đi

                1989

Ảnh chụp 8/2011.

Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

CÁI TÔI MỊN

     Ngày nhỏ thích học toán, coi giải toán cũng như đánh cờ - chỉ là một trò chơi. Giải chơi cho vui. Ngày ấy cũng rất thích đọc sách. Đọc bất cứ sách gì vớ được, phần lớn là thơ văn. Nhưng mà, không thích học văn. Học thấy không hay bằng đọc.
      Lớn lên tìm đọc triết học, thấy có hứng thú. Có vẻ như nó lí giải được nhiều thứ. Thế rồi, càng đọc càng hoang mang. Ngẫm lại mới hay, ngay như khoa học cơ bản, Ơ- clit đúng mà phi Ơ- clit cũng đúng; Niu- tơn đúng mà Anh- stanh cũng đúng. Thì ra, thiên lí vạn lí. Bất cứ cái gì, dù trái hay phải, dù sáng hay tối, dù dài lâu hay chớp mắt, cũng đều có cái lí của nó.
      Già rồi, bạc tóc mới ngộ ra thô và mịn. Thô có nặng có nhẹ, có sáng có tối. Mịn cũng vậy. Cái tôi cũng có tôi thô, tôi mịn. Dẫu cho cái tôi thô có phải lăn lóc bầm dập cỡ nào thì cái tôi mịn vẫn có thể thanh thản phiêu du đây đó: lúc cuộc cờ, khi giải toán, có khi lãng đãng văn thơ...

CHỊU THUA

Phải có người chịu thua 
để cuộc chiến ngừng lại
có thể nào lòng dân
lại ngả về bên chiến bại
và kẻ nhất thời thắng lợi
là người cuối cùng chịu thua
2006

Thứ Bảy, 9 tháng 12, 2017

Ông bà về hội

Ông bà về hội

Trong hình ảnh có thể có: 3 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng

Về hội trường


Tư Hồng Nguyễn đã chia sẻ một album với dòng thời gian của bạn.

TRÒ CŨ



VỀ HỘI TRƯỜNG


Về hội trường

VỀ VỚI BẠN VỚI TRÒ


Về với bạn với trò:

Về thăm trường cũ


Về thăm trường cũ


Trong hình ảnh có thể có: 8 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng
Trong hình ảnh có thể có: 9 người, mọi người đang cười, mọi người đang đứng