Sau chiến thắng Điện Biên. Sau trận lụt 1954...
Rồi khi bắt đầu có những thứ có thể ăn được sau những ngày đói thắt ruột, thì lũ nhóc xóm tôi được đi học lớp vở lòng. Lớp học ngay trong xóm ta chứ không phải đi đâu xa. Lớp ấy có 2 chị em Cờu, Đờu con ông Tùng; hai chị em Nghịa, Lệ con ông Tụy; hai chị em Việt, Tứ con ông Thợn, và Thuyến con ông Xuyến. Bên xóm Hà thanh có cậu Tự con bà Mại Xan và Chắt Xin con ông Xân. Còn tôi là thằng oắt lẽo đẽo ghép thêm vào.
Thầy dạy chúng tôi học o a là cậu Thuyết / tôi gọi bằng cậu vì tôi là cháu ngoại/. Thầy đi bộ đội, đánh trận Điện Biên, hòa bình rồi thì phục viên. Chúng không có trường lớp riêng, nên khi thì học ở nhà thầy, khi thì học ngoài điếm, khi thì học ở nhà bà Chắt Yêng.
Mẹ con tôi ở trại trên rú Mấc. Cậu Cả vót que hóp cho nhọn đầu rồi bày cho tôi cách ấn lên lá chuối mà viết thành chữ. Mỗi buổi cậu xé cho một mảnh lá chuối bằng hai bàn tay người lớn, rồi tôi cắp bút hóp mà đi học. Đến lớp, tập viết từng chữ thành hàng, mà hàng thì trời đã kẻ sẵn trên lá. Dần dần viết thành câu, thành bài, kín cả trang lá chuối.
Học chưa xong lớp vở lòng thì tôi phải theo ba mẹ ra trại phung Quỳnh Lập. Từ đó tôi xa thầy xa bạn. Rồi tôi đi mãi vào cõi mung lung. Bây giờ nhớ lại lớp học vở lòng ngày đó thì đã bảy mươi năm qua rồi. Bảy mươi năm ấy, có lẽ không có lớp vở lòng nào như thế nữa. Có lẽ thầy tôi cũng chỉ dạy mỗi một lớp ấy. Và thế là nó chỉ có một, nó là duy nhất.
14/12/2025
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét