Thứ Hai, 11 tháng 12, 2017

CÁI TÔI MỊN

     Ngày nhỏ thích học toán, coi giải toán cũng như đánh cờ - chỉ là một trò chơi. Giải chơi cho vui. Ngày ấy cũng rất thích đọc sách. Đọc bất cứ sách gì vớ được, phần lớn là thơ văn. Nhưng mà, không thích học văn. Học thấy không hay bằng đọc.
      Lớn lên tìm đọc triết học, thấy có hứng thú. Có vẻ như nó lí giải được nhiều thứ. Thế rồi, càng đọc càng hoang mang. Ngẫm lại mới hay, ngay như khoa học cơ bản, Ơ- clit đúng mà phi Ơ- clit cũng đúng; Niu- tơn đúng mà Anh- stanh cũng đúng. Thì ra, thiên lí vạn lí. Bất cứ cái gì, dù trái hay phải, dù sáng hay tối, dù dài lâu hay chớp mắt, cũng đều có cái lí của nó.
      Già rồi, bạc tóc mới ngộ ra thô và mịn. Thô có nặng có nhẹ, có sáng có tối. Mịn cũng vậy. Cái tôi cũng có tôi thô, tôi mịn. Dẫu cho cái tôi thô có phải lăn lóc bầm dập cỡ nào thì cái tôi mịn vẫn có thể thanh thản phiêu du đây đó: lúc cuộc cờ, khi giải toán, có khi lãng đãng văn thơ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét