Thứ Sáu, 22 tháng 12, 2017

BUỔI CHIA TAY TRƯỜNG HUỲNH THÚC KHÁNG

      Cuối tháng 12/ 1979 tôi rời trường Huỳnh Thúc Kháng để trở lại Quế phong sau gần một học kì giảng dạy tại đây. Tổ toán có tổ chức một cuộc chia tay nho nhỏ nhưng thật thân tình. Hôm đó tôi xúc động đọc trước các thầy và bạn bè bài viết sẵn từ đêm trước, phòng khi ...

Vốn tôi văn dốt toán nát
thường khi xúc động khó nói nên lời
Nay đà đến buổi chia tay
tâm trạng vô cùng bối rối
tôi viết sẵn mấy dòng
phòng khi không nói nỗi...

                   * * *


Công tác mười năm đất Quế

mong ước một ngày về Vinh
với mái trường xưa
cùng thầy bạn cũ
kỉ niệm êm đềm tuổi nhỏ
dự định sáng bừng tương lai...

Thế nhưng

Giữa bao niềm vui
lại là nỗi nhớ.
Được buổi xem phim sum vầy bè bạn
nhớ khi qua đèo vượn hú mang kêu
Đi giữa phố phường hưởng ngọn gió nồm mặn mòi hơi biển
nhớ về biên giới mịt mù hơi núi lạnh giá sương đêm

Những tưởng đã qua:

Câu thơ khi vui đọc giữa bạn bè
bài toán lúc buồn một mình ngồi giải.
Nay lại
Mang theo nhớ mong về với bản làng
gửi bao niềm tin lại thành phố Đỏ
Vẫn biết ở đâu cũng là phấn đấu
mà long canh cánh một chút tình riêng
mẹ già đơn chiếc ốm đau tận cùng rừng núi;
vợ trẻ bụng mang dạ chửa ở chốn kinh kì.

Cảm nỗi chờ mong của ngôi trường cũ mà về với bạn với trò;

cũng là trách nhiệm trên giao tuổi trẻ đâu dám nghĩ bề thoái thác.

Ra đi

Mang nặng tình thầy nghĩa bạn,
băn khoăn công việc chưa tròn.
Dẫu có đi rồi
lòng còn ở lại.
Ngổn ngang trăm mối tơ vò,
ngay thẳng một lòng xốc tới.
Nay bước chân đi,
nhớ người ở lại.
Kính chúc các thầy vạn sự bình an,
mong mỏi cả trường ngày càng tiến tới.

Một mai 

công việc xong rồi
trời cho trở lại
ngàn lần xin được về đây.
                                                        12/1979

     Rồi tôi ở lại QP đến ngày cầm sổ hưu trên tay và không còn cơ hội về lại trường HTK nữa. Tới hôm nay, những ngày cuối tháng 12 này, đã là 38 năm lùi xa...



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét