Thứ Hai, 17 tháng 10, 2022

CỨ THẾ MÀ DẠY

      F vừa nhắc:

      Hồi còn chiến tranh phá hoại của Mỹ ở miền Bắc, trường ĐHSP Vinh chưa có khoa sử, khoa địa và một số khoa khác nữa nên các tỉnh miền Trung thường thiếu giáo viên mấy môn ấy. Tôi ra trường được điều đi vùng cao, đã đành, mà cô giáo địa lý, dân Hà nội gốc phố Huế cũng phải chấp nhận như vậy. Cô trở thành mì chính cánh, thành hoa hậu của trường. Sau mấy tuần làm quen và thích nghi dần với rừng rú, với anh em bạn bè cô mới kể:

- Vào tới ty (sở giáo dục) nhìn thấy mặt ông tổ chức phừng phừng với cái mũi đỏ đỏ mình đã thấy ghê ghê. Ngồi chờ, nghe ông ấy hỏi một cô mới ra trường như mình: - Học văn hả? Dạy địa nhá!  về Tân kỳ!.  Mình choáng quá.
Cô ấy chối đây đẩy: Em biết gì môn địa mà dạy?
- Ôi dào, ông ấy nói: -Khó gì, Việt nam mình phía đông giáp biển, phía tây giáp Lào ... Cứ thế mà dạyNhất trí nhá. Đi Tân kỳ. Muốn dạy văn thì đi Tương dương.
Cô ấy chấp nhận đi Tân kỳ. Đến lượt mình, mình ngoan ngoãn đi QP, không dám hé một lời. Lên đây, mới biết QP là huyện vùng cao biên giới.
Chuyện này gợi cho tôi nhớ lại ngày đi thực tập. Ông hiệu trưởng phân công cô giáo văn dạy thay thầy giáo sử bị ốm. Cô ấy cũng chối đây đẩy. Hiệu trưởng bảo: - Khó gì. Đinh Lê Lý Trần Lê, phải không nào..., Quang Trung đánh Nguyễn Huệ, phải không nào... Trên tinh thần ta thắng địch thua, phải không nào... Cứ thế mà dạy!

 Hơn bốn mươi năm qua rồi, cái món "cứ thế mà dạy" cùng với nhiều thứ nữa cứ ngấm dần, ngấm dần mà không mấy ai để ý. Chỉ đến khi hàng ngàn thí sinh bị điểm 0 môn sử thì người ta mới ớ ra.
 Giờ thì thật là quân ta đánh quân mình rồi, còn nói chi nữa.
                                                             30/9/2011



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét