Nguyệt bổng đây rồi. Làng xưa đã dời lên núi. Giờ là bãi ngô:
Và ngô nữa
Qua sông Lam giờ đã có cầu:
Qua một cầu nữa là về làng mình:
Bến đò này giờ không ai sang, cũng không ai ra sông gánh nước, cũng chẳng còn ai tắm khúc sông này:
Còn đây là nơi ghi nỗi đau của lòng tôi, của gia đình tôi:
Vườn xưa, nhà xưa không còn, chỉ còn nghĩa trang của dòng họ:
trong đó có mộ em tôi:
Chỉ còn có thế
Để về.
Rồi ngậm ngùi ra đi...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét