Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2022

NIỀM VUI NHO NHỎ

       Các số đo chiều cao, cân nặng, tuổi đời... của tôi và bạn là hữu hạn. Số sách đọc được, số môn, số bài học được là hữu hạn. Trí nhớ cũng hữu hạn. Những cái tôi và bạn đo đếm được chẳng có gì nhiều, chẳng có gì vô hạn.

      Nhưng trong cái hữu hạn đó, có những điều vô hạn. Đó là những điều không đo đếm được, dù chỉ trong một khoảng nhỏ của không- thời gian, như là niềm vui hay là nỗi buồn. Những cái thuộc về cảm xúc, thuộc về mịn thì mãi là vô hạn. Chỉ một câu thơ " Tím chiều hoang biền biệt"  mà gieo trong tôi bao nhiêu cảm xúc, để rồi nhớ mãi, rung động mãi, dù cho câu chữ nào có bao nhiêu. Chỉ một củ khoai bạn đưa cho sáng ngày đi đắp đê 42 mà mãi nhớ, mãi thơm ngon đến tận bây giờ.

      Ngày ra trường đi dạy, mình chỉ hơn trò có mấy cái công thức, mấy cái định lý và một nhúm những bài toán vặt. So với cái trò biết được về rừng, về cây, về cách sinh tồn bền vững với thiên nhiên, thì cái mình biết, nào có đáng chi. Cái mình quý, trò cũng quý và nhớ mãi đến chừ, là ở cái tình, ở cái cảm xúc, chứ mấy con chữ, quên hết cả rồi.

     Cảm nhận được cái mịn trong cái thô, biết được cái vô cùng trong cái hữu hạn, âu cũng là một niềm vui. Một niềm vui nho nhỏ, như là cái khoảng (0;1) trong trục số dài vô tận vậy. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét