Chủ Nhật, 9 tháng 9, 2012

RCYT: 63. MÙA THU TỚI

Tiết đại thử đã qua rồi. Thế là tôi cứ xốn xang chờ thu tới. Như thể ngày xưa, cuối buổi chợ chiều tôi ngóng đợi mẹ về.
   Mẹ đi thật nhẹ, cái gánh mẹ quảy trên vai cũng nhẹ. Tôi chẳng thấy gì, chẳng nghe thấy gì. Cứ đợi. Rồi mẹ hiện ra sau khúc ngoặt con đường. Tôi nhào về phía mẹ. Mẹ dành cho tôi tất cả tình thương. Tôi sung sướng chìm trong tình thương của mẹ. Trên tay tôi một chiếc bánh đa tròn...
   Mùa thu tới, cũng nhẹ êm như thế. Tôi cứ chờ mà không dễ nhận ra. Rồi một đêm tôi làm việc tới khuya, bốn bề vắng lặng, tôi quên không để ý nhưng chắc là mát mẻ. Trước lúc đi ngủ, tôi ra sân, không khí mát dịu lạ lùng. Tôi cảm như có chất ngọt mát của thạch rau câu, của đường phèn hay của mạch nha chi đó. Cái ngọt mát dịu êm của đêm vùng cao, vẫn thường có vậy. Nhưng đêm nay có cái gì khác hơn, thấm đậm hơn, như uống một ngụm đầy, như bơi ngợp.
   Nền trời thì đen mờ, không trăng, không một ánh sao, như là đang vần vụ một cơn giông. Nhưng không phải vậy. Cơn giông thì nồng đặc hơi ẩm oi rít chứ không thể dịu mát ngọt ngào như thế. Tôi có thể hít thở tràn đầy như uống và có thể xoa lên mặt, lên cánh tay như tắm. Trước khi vào nhà tôi bật đèn pin để kiểm tra một lượt quanh vườn thì...
   Ôi! Mù giăng trắng xóa và dày đặc cả nền trời. Các giọt nước li ti li ti đang vui múa trong dòng ánh sáng. Còn tôi thì đã thầm thốt lên: Ôi, mùa thu! Mùa thu đã đến!
   Bây giờ thì tôi hiểu rằng mình đang sống giữa mùa thu. Chính xác hơn là đang thấm đẫm hòa tan ngập tràn trong mùa thu. Mùa thu như ôm tôi trọn gọn trong lòng. Tôi sống trong mùa thu như trong tình thương của mẹ.
   Ngày xưa đợi mẹ về tôi cứ mường tượng mẹ đang qua cầu lắt lẻo tre vịn, mẹ đang đi dọc bờ mương, mẹ đã về tới đầu truông, rồi mẹ đến khúc ngoặt sau hàng cây xương rồng cuối trại...
   Giờ thì thu tới trọn vẹn rồi tôi mới hình dung ra: Có lẽ mùa thu đã tới từ cơn mưa không kèm tiếng sấm hôm nào, có lẽ từ một buổi chiều tôi cảm thấy hanh hanh, từ cái hôm bắt gặp con cu xanh đi ăn lẻ một mình, hay là từ buổi nhìn thấy chú vàng anh đổi màu lông trở sang vàng xám... Có lẽ lắm, thu đã đến từ ngày ấy. Thế mà tôi không nhận ra. Cũng có thể vì còn những ngày nóng rát, những cơn giông bất chợt, những trận bão đang vào mà tôi không nhận biết thu sang.
   Nhưng hôm nay thì thu đến thật rồi. Mẹ tôi đi chợ đã về. Trên tay tôi chiếc bánh đa tròn. Còn các em thơ và cả con tôi, ít hôm nữa sẽ đón trăng rằm.

1984

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét