Thứ Hai, 5 tháng 11, 2012

TRỞ LẠI NGÀY XƯA

     Chưa khi nào tôi có cảm giác hẫng hụt như lúc này. Đó là sự khủng hoảng lòng tin, không, chính xác hơn là sự sụp đổ hoàn toàn về một đức tin.
     Tôi đã tìm kiếm điểm tựa, một điểm tựa tinh thần, tìm một cái phao để bấu víu, tìm một lý do để nuôi hy vọng... Tìm khắp đầu phố cuối chợ, khó mà thấy được điều gì. Tìm trên báo, trên TV, trên đài, trên mạng... cũng chỉ có trộm cướp hiếp giết, cũng chỉ có tham nhũng, lãng phí, xuống cấp, biến chất... và cả bạo lực nữa, thứ bạo lực chuyên chính không đúng chỗ.
     Tôi mệt mỏi, thú thực như vậy, không chỉ bởi tuổi tác. Lúc này, tôi chỉ muốn trở lại ngày xưa, thuở không có mạng, không có TV, không đài, không báo chí, nhưng mà có một đức tin. Thuở ấy tôi ở giữa rừng, dạy các trò nhỏ giải những bài toán con con. Hết giờ thì về làm vườn, trồng rau, nuôi gà. Rảnh thì vào rừng với khẩu súng hơi và con đốm, để mà:
      Nép sau tảng đá/ Ẩn dưới bóng cây/ Lắng nghe chim hót/ Thả hồn lên mây. 
    Bây giờ có trở về thì rừng cũng không còn, và dẫu cho có một nơi mịt mù nào đó còn rừng thì chắc gì nơi ấy còn có đức tin. Thôi thì đành trở về với chính mình, tin ở chính mình. Hình như có một nhà thơ Nga cũng đã từng viết: 
     "Và nếu quả không tin trời đất nữa
Thì giản dị tin mình, ta tự nghĩ cho ta".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét