Thứ Ba, 23 tháng 6, 2020

NGƯỜI ĐI SĂN

Tìm trên giá sách

NGƯỜI ĐI SĂN
1973

Chưa có đêm nào tối như đêm nay. Trong rừng đi cách một tầm tay với đã sợ lạc nhau rồi.Đâu là rừng, đâu là khoảng trống, đâu là bụi rậm, không thấy. Đâu cũng như đâu, khắp nơi là màn đêm, là bóng tối. Một tiếng động nhỏ cũng vang rất xa, một ánh đom đóm cũng nhìn rất rõ. người đi săn đi theo trí nhớ.
Đêm nay những người đi săn có kinh nghiệm mừng thầm. Thế là họ đi vào rừng. Họ đi nhanh và êm. chỉ có hơi thở truyền tín hiệu từ người này sang người khác. Thở mạnh là lên dốc, nín lặng là chuẩn bị.
Ở một lâm trường nọ vào một đêm như đêm nay cũng có người đi săn. Anh ta đi một mình dọc theo đường ô tô rồi sẽ rẽ vào một lối nhỏ giữa rừng...
Sắp tới chỗ rẽ, anh ta dừng lại, nín thở lắng nghe. Có tiếng động, cành cây rung, cành cây gãy... tiếng con gì gầm gừ...Im lặng... sột soạt... Lại im lặng. Nín thở. Súng nổ. Im lặng. linh tính báo cho người đi săn biết con mồi đã gục. Gục tại chỗ. Cánh tay anh theo thói quen kéo khóa nòng lên viên đạn thứ hai, ngồi chờ.
Một phút. Không đến, có lẽ nửa phút. Cũng không đến nửa phút. chẳng biết là bao lâu nữa... Có tiếng người la lên, tiếng chân chạy rậm rịch. Bóng tối. Không thấy gì cả. người đi săn cũng không biết thêm gì nữa...
Bên đường có một ngôi mộ mới. người ta truyền cho nhau rằng đó là ngôi mộ của một người bị người đi săn bắn chết. Người đó cùng cơ quan với người đi săn. Trong một giây hưng phấn không ngờ anh ta đã rủ thêm mấy người bạn đón đường, trốn vào bụi rậm để dọa người đi săn. Anh ta còn trẻ. Hình như anh ta nới có người yêu... Mà cô ấy đẹp lắm...
- Cái số nó vậy. Người ta ăn nhau cái số thôi bà ạ.
- Ừ có thế nào mới sinh ra thế chứ, Làm người không muốn lại muốn làm cọp.
- Hình như anh ta người miền xuôi...
- Nghe đâu vậy. Khốn khổ. Dọa ai không dọa, dọa gan hùm...
Chi tiết rõ ràng mỗi người nói một phách, nhưng đại khái thì như bà hàng nước trước cổng lâm trường đưa tin. Người chết là người giả là cọp để dọa người đi săn đó thôi.

Mấy tháng trôi qua, cây phân xanh phủ kín ngôi mộ ven đường. Cũng coi như phần mộ không còn. Vậy mà câu chuyện làm quà cho khách qua đường của bà hàng nước vẫn còn. Bát nước chè xanh đậm đà hơn, khói thuốc lào thơm ngọn hơn. Phận người sao bạc. Trên đời muôn vàn cái dại, chẳng cái dại nào giống cái dại nào. thế mà trời còn cho nhiều đêm không trăng sao. Người đi săn đi nhanh và êm. Bốn bề lặng im. Một giây vô tư lự. Người đi săn nín thở...Bóp cò.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét