Thứ Bảy, 27 tháng 6, 2020

ĐỜI CHƯA ĐẾN NỖI NÀO

   Dân mình có thói quen, hễ đi qua cửa hàng bách hóa là ghé vào xem cho đỡ thèm và cho vui mắt, tiện có gì bán thì mua. Tôi cũng vậy và hôm nay thấy có bày bán đèn chai. Bệnh nghiện thuốc lào nhắc tôi mua một chiếc về thay cho cái đèn làm bằng lọ mực cửu long, rồi vặn nhỏ leo heo cho đỡ tốn dầu.
   -Chị ơi làm ơn bán cho tôi chiếc đèn.
   -Đèn bể hết rồi, không bán.
   -Thế thì bán cho tôi cái cổ đèn vậy.
   Tôi tính mua cái cổ về lắp vào lọ mực là lại thành đèn.
   -Cổ lại bán theo đèn.     - Cô mậu dịch viên bẻ lý. Tôi đành tưng hửng. Thôi được, tôi hỏi mua diêm.
   -Diêm phân phối cơ quan.  Cô trả lời gọn lỏn.
   Biết làm sao được. Tôi ra chợ mua một bao diêm với giá gấp sáu.
Về nhà bật diêm lên, hút điếu thuốc lào tụt nõ, phà khói lên rồng rắn. Khoái thật. Đời chưa đến nỗi nào, vẫn còn có cái gì đáng sống.

Tìm trong bản nháp QP 1985.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét