Thứ Ba, 7 tháng 2, 2012

NGÀY XUÂN ĐỌC LẠI GƯƠNG QUỲNH

       LỜI TỰA  HƯƠNG QUỲNH I 
            Nhà văn - anh hùng lao động Sơn Tùng:


    Thơ là tiếng nói tri âm. Nên chi kẻ thù của thơ là sự phàm tục, bạo quyền, là dối trá, xu phụ kiếm chác. "Cỗ quan tài của thi nhân rải đầy hoa hồng thắm. Nấm mồ của tên bạo chúa đầy những máu tanh". (Le cercuil du poẻtea ertait jonchi de róe. La tombe du despote ertait pleiue de sang.)
     Đọc Hương Quỳnh tôi nhận được những tiếng tri âm "Ai tri âm đó mặm mà với ai". Mỗi bài thơ của mỗi tác giả trong một vườn Quỳnh đều tỏa ra cái hương Thương, hương Nhớ, hương Đau, hương Buồn, hương Vui và Khát vọng, và một mối tình Thanh khiết đầy chân thật.
     Cổ nhân đã từng ghi tạc: "Thi hữu khả giải, bất khả giải, nhược kính hoa thủy nguyệt, vật nệ kỳ tích khả dã"(*)  
                            Ngõ Văn - Xuân Mậu dần.
              (*)Thơ có câu giải được, có chỗ không giải được như hoa trong gương, chớ câu nệ ở hình thức cầu kỳ.




     SAY
       Nguyễn Trọng Bảo


Bạn bảo rằng say! đâu đã say!
Say mà chưa bỏ những điều hay
Tâm tình em hẹn... Chân không mỏi
Xướng họa thơ mời... Bút múa ngay
Đèo dốc đôi khi còn muốn vượt
Mây trời lắm lúc vẫn mơ bay
Người đời ví thử đều say thế
Quỷ ác ma tà hẳn bó tay!




        MỘT NỬA
             Nguyễn Lâm Cẩn


Sông xanh một nửa 
đục ngầu
Bắc qua một nửa chiếc cầu
mong manh
Mòn đời một nửa
không anh
Hạt gieo một nửa
đâu thành chồi non
Trái tim một nửa 
héo hon
Bàn tay nửa sấp
chỉ còn số âm
Miệng còn nửa nói
nửa câm
Lỗ tai nửa điếc
nói thầm chi nghe
Mắt nhìn một nửa
mây che
Cái tâm nửa cụt nửa què
hố sâu
Niềm tin một nửa
về đâu
Nửa con cá gỗ
tình câu phận nghèo.
             HN 2006


         UỐNG RƯỢU Ở QUÊ
                          Nguyễn Lâm Diệm


Nhấp chén rượu lên môi
Mắt mình trôi dưới đáy
Đặt chén rượu xuống rồi
Thấy mình lơ lửng cháy
                        2003


          THƯƠNG THẰNG BẠN
                          Lê Ngàn


Mấy thằng bên ấm trà ngon
Bữa cơm thanh đạm vợ con cùng ngồi
Bỗng dưng nhớ quá Tiện ơi!
Quên làm sao được một thời thân thương

Hai thằng mỗi đứa một phương
Cùng ngày nhập ngũ, cùng đường hành quân
Chặng đường bao nỗi gian truân
Băng qua, xốc tới, xả thân sá gì

Tiện này: Trước lúc ra đi
Vợ con em út có gì hay chưa
Tiện cười răng trắng mà thưa:
-Đánh xong giặc đã vẫn chưa muộn gì

Xông vào trận đánh cùng đi
Giặc ta, lại chẳng được về cùng nhau
Môi tao hằn nốt răng sâu
Mày nằm tao để hướng đầu về quê

Giờ đây tao đã trở về
Thương mày - thằng Tiện lập quê chiến trường.


            LẶNG THẦM 
                          Ngô Minh Hằng


Thế là ngày đã cạn
Thôi đành ... em qua sông
Đành rời xa bến mộng
Dẫu sông kia chưa tường

Từ nay chia đôi nẻo
Anh ở lại bình yên
Em về nơi sóng gió
Chênh vênh
          Một thân thuyền

Khuya! bến bờ lạnh vắng
Biết anh còn dỗi trông
Bao lời không thể ngỏ
Nén, dồn, cuộn bão giông.

                                       
 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét