Chủ Nhật, 5 tháng 2, 2012

RCYT: 04. XUÂN TÌNH RẠO RỰC TRONG RỪNG

      Ngọn gió ban mai rời rợi mát như vòng tay của cô bé Thiên Nhiên ùa đến đón tôi. Và tôi còn nhận ra trong không gian hương thơm thoang thoảng của Nàng.
     Tôi đi sâu vào rừng theo hẻm núi, còn gió mát và hương thơm của Nàng thì lại từ phía ấy mà đến với tôi. Cho tới một lúc gió lặng và cả không gian thơm nồng lên. Tôi cảm như mình đang chìm ngập trong hương thơm đọng mật. Tôi bỗng nghĩ hương thơm sánh vàng mật ong, còn tôi thì đang uống, không còn là hít thở nữa, mà là đang uống, uống say, mê mê.
     Vừa lúc ấy thì con mang cái toác lên rất to. Tiếp liền là tiếng con mang đực toác bé hơn và hơi khùng khục. Chúng đuổi nhau trong rừng. Chúng đang say trong niềm vui của bản năng tái tạo vĩnh hằng. Có lẽ chúng quên trời đã rạng lắm rồi. Bỗng nhiên con đực toác lên mấy tiếng rồi chạy biến đi. Con cái vẫn thong thả bước. Nó vừa đi vừa toác lên thật to như thể gọi với. Nó đi đến gần tôi. Tôi ngồi im và nó đi ngang qua. Tôi trông rõ lắm, nhưng tôi vẫn ngồi im.
     Khi chúng nó đi hết cả rồi, tôi ngước nhìn lên, thì... Ôi! cả một rừng hoa dẻ nở vàng. Cành dẻ là là thấp. Hoa dẻ cuống dài lỏng buông xuống dưới. Phải ngồi thấp xuống mà ngước nhìn lên mới thấy. Lạ nữa là màu vàng thường sặc sỡ, nhưng màu vàng hoa dẻ thật nền, thật dịu, pha một chút sắc xanh lẫn vào với lá. Ngược lại hương hoa dẻ thật thơm, thơm đến nồng nàn. Có phải thế chăng mà sáng nay tôi hơi mê mê trong cái dịu mát đầu xuân được ướp hương thơm nồng mà vụt quên không kịp nhận ra hoa dẻ.
    Rừng đã sáng bừng lên. Cả hẻm núi cũng đã sáng bừng lên. Gà rừng gáy vang trên đỉnh. Một đôi sóc đang đuổi nhau trên cây và luôn kêu lên: cọoc cọoc... 
    Thiên nhiên hôm nay rạo rực quá. Không một con vật, không một bông hoa nào nhận ra sự hiện diện của tôi. Có lẽ chúng cũng quên luôn chính mình. Trong tôi vụt lóe lên một ý nghĩ nào đó, nhưng không sao nắm bắt được, nó cứ tuột đi. Tôi cố gắng tìm lại ý nghĩ đó, nhưng không sao tìm lại được. Và một ý nghĩ khác lại vụt đến. Hình như tôi có loáng thoáng nghĩ là: Nếu như có ai đó đích thực nhòm thấy tôi sáng nay ngồi im, lâu, rất lâu, mà không bắn một phát súng nào, thì họ sẽ cho tôi là loại người gì. Có thể nhờ thế mà họ không bao giờ tống cho tôi một quả, hay ngược lại, họ sẽ xem tôi như một con mồi...
       Đến lúc có người đi chọi gà rừng ngang qua, chào tôi, thì tôi mới sực tỉnh. Ta phải về thôi, tôi tự nhủ. Thiên nhiên hôm nay phải là của chính thiên nhiên. Rừng là của rừng. Còn tôi thì, hoặc là thoát ra rồi, thiên nhiên không thừa nhận, hoặc là hòa rồi, tan ra rồi, không nhận ra mình giữa thiên nhiên nữa. Dẫu sao thì trong cái say mê rạo rực của sáng xuân này, tôi cũng xin Nàng Xuân một nhành hoa dẻ. Và chắc chắn trong lớp của tôi, sáng nay thể nào cũng có trò mang hoa dẻ đến.
                                                           1984

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét