Chủ Nhật, 1 tháng 5, 2022

RCYT: 12. TÚI CƠM

          Hai anh em tôi lển rẫy.  Anh tôi đi trước, tôi bước theo sau. Trong rừng còn mờ mờ, lại có sương mù dày đặc. Bỗng dưng tôi thấy dau bụng, tôi rẽ vào rừng, xin lỗi, rồi ngồi xuống. Tôi quên khuấy, mà cũng không cần, tôi không bảo anh ấy chờ. Đành là sau đó phải chạy theo cho kịp anh tôi.

     Đến trưa nghỉ tay, anh tôi mới bảo tôi đưa cơm ra ăn. Tôi hỏi: - Anh để đâu?

   _ Sao lại để đâu? Tôi đã đưa cho chú rồi mà!

   _ Anh đưa lúc nảo?

   _Lúc sáng chớ lúc nào. Khi đang đi ấy. Anh bị tụt dép nên đưa cho chú để sửa. Chẳng phải chú nhận rồi còn gì. Anh nhớ đã quàng một cái qua vai cho chú. Thì quàng cái thống đựng cơm chứ cái gì nữa.

     Tôi cứ trố mắt ra nhìn anh. Chẳng nhẽ làm việc mệt quá mà anh lẫn ra như vậy? Chứ anh ấy có trao cái thống cho tôi bao giờ. Lại còn bảo quang một cái qua vai nữa chứ. Thế là mất gói cơm. Đành phải về thôi, còn làm gì được nữa. Đói lắm rồi.

    Về đến nhà thì đã gần chiều. Bỗng dân bản rậm rịch cả lên. Mấy người khiêng về một con gấu to, vừa bắn được. Nó to mới ghê chứ. Giá mà nó đứng lên, dễ mà cao bằng tôi.

    Ông thợ săn vừa đi về vừa giơ cao cái thống, nói bô bô: - Bà con coi có lạ không? Trong cổ con gấu có cái thống này đấy. Mang tréo qua vai hẳn hoi nhá. Nói rồi, ông mang vào người, tréo qua vai cho mọi người xem.

    Tôi giật mình chạy đến. Thôi chết, đúng cái thống của anh em tôi rồi. Tôi đỡ lấy nó. Mở ra.  Ô, gói cơm còn nguyên. Hú hồn cho anh em tôi.

      Mời các anh về bản tôi đi. Dân bản tôi không ít đâu, họ sẽ làm chứng. Rất có thể là khi tôi đau bụng rẽ vào rừng thì con gấu đã đi cùng anh tôi. Vừa lúc nó đứng dựng lên thì anh quàng cho nó cái thống(*). Rồi nó rẽ luôn vào rừng. Khi tôi chạy gằn lên cho kịp anh thì đã không còn thấy nó nữa. 

1985

(*) Thống là cái túi vải, thường đeo bên người để đựng đồ.






Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét