Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2022

RCYT: 19. MỘT CÁNH CHIM

     Tầu đang chạy giữa đồng bằng bắc bộ. Đã qua cả trăm cây số mà  không thấy có gì ấn tượng khi nhìn qua cửa sổ. Ngoài kia lặng phắc, đơn điệu và tẻ nhạt. Tôi thầm mong có một cái gì sinh động, một làn gió, hay một cánh chim...
     Bỗng một đường bay xéo qua, mà cái điệu bay quen quá: vỗ cánh nhặt mạnh mấy nhịp liền để vọt lên, rồi lại nhẹ nhàng là là thả liệng một chặng dài... Rồi lại vỗ mạnh mấy nhịp liền để vọt lên... Tôi nhận ra là chú chào mào. Tôi thương như gặp lại người thân nhỏ bé của mình lạc xa giữa chốn tẻ nhạt này. Chú chào mào cố bay về phía một làng nhỏ có mấy búi tre lưa thưa phía bên trái đoàn tàu. Hình như chú chào mào đã hót lên. Tôi nghe rõ mà không dám tin vào chính tai mình.
    Mãi sau, hút bóng chim lâu rồi, tôi mới sực nghĩ: Giữa tiếng ồn của đoàn tàu mà sao mình lại nghe được tiếng con chim nhỏ? Câu trả lời không dễ có ngay. Dẫu sao tôi cũng thấy vui vui và ấm áp trong lòng.
    Tôi quay vào toa. Trên băng ghế đối diện đôi nam nữ đang nói với nhau điều gì nhỏ lắm, thế mà họ vẫn nghe được và cười lên rất tươi. Còn cạnh tôi là cụ già ngủ say như đang đêm ở ngôi nhà yên tĩnh của mình. Ồ, thì ra là vậy! Chẳng phải riêng gì tôi, mà mọi người đều có thể nghe thấy những gì cần nghe dù là rất nhỏ, và cũng sẽ có thể hoàn toàn không nghe thấy gì kể cả tiếng ồn tàu hỏa.
    Với tiếng chim nhỏ ngoài kia và điều tư lí giải này, tôi lại thấy vui vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét