Thứ Ba, 23 tháng 11, 2021

RCYT: 17. ĐÀN BƯỚM BAY NGANG SÂN TRƯỜNG

 

      Tôi không sao yêu được loài bướm. Bỏ qua cái lý trí không phải lúc nào cũng thường trực, rằng: sâu nở ra bướm, bướm đẻ ra sâu, thì vẫn không sao yêu được. Người ta nói cánh bướm dập dờn, nhưng tôi chỉ thấy cánh bướm vật vờ. Những cánh bướm to rộng mỏng thé bám đầy lông bụi cố vẩy vẩy để đưa cái thân đốt dịch chuyển sang trái sang phải, lúc lên lúc xuống yếu ớt vụng về gần như vô định.

      Những cánh bướm đơn lẻ trong rừng ấy luôn gợi cho tôi liên tưởng đến những người đàn bà lưởng khưởng, đôi tay loắt ngoắt vụng về, đôi chân bước vật vờ và cái lưng thưỡn thẹo...

      Duy có một lần, một lần thôi, tôi đã không nghĩ thế, không liên tưởng thế. Quả là khó có khi nào gặp lại.

     Vừa sáng tinh mơ tôi trở dậy đã thấy một đàn bướm với những đôi cánh mỏng mảnh xen lẫn vàng và trắng, nối nhau dập dờn bay thành một dòng sống động từ đâu đó ở phương bắc, để tới đâu đó ở phương nam. Đàm bướm bay thẳng tắp theo chiều ngang và uốn lượn nhấp nhô rồng rắn theo chiều đứng để giữ một cự li không đổi tầm hơn mét so với mặt đất bụi bờ rừng núi. Tôi nhận ra một sự cố gắng đồng đều của cả đàn bướm để giữ một vận tốc, một cự li, một đội hình hàng ngang và hàng dọc. Nhìn về phương bắc tôi như thấy một dòng suối chảy tới, nhìn hút về phương nam như có một dải lụa cuộn đi, qua rừng, qua đồi cây, qua hồ rộng, qua vườn nhà tôi, ngang qua giữa sân trường, rồi lên Pu Hiêu và ...

     Rất tiếc tôi không có thời gian để đi đến nơi xuất phát của đàn bướm. Không biết chúng từ đâu, nhóm họp ra sao mà bay nhập nên dòng. Nhưng giá như tôi có thời gian thì chắc gì tôi đã kịp đi tới tận cùng. Đi ngược chiều, rất có thể tôi chỉ thấy hậu quân đang bươn tới mà không tìm được bản doanh.  Còn như đi cùng chiều thì tôi đi chậm hơn đàn bướm, biét tới bao giờ tôi gặp tiền quân.  

      Tôi còn phải lên lớp. Đàn bướm vẫn bay như thế, trật tự, sống động, mãnh liệt theo một con đường như thể đã định sẵn trong không gian theo hướng bắc nam. Các bạn thử hình dung xem có bao nhiêu là bướm. Cho đến xế trưa thì những con bướm cuối cùng bay qua sân trường với những cố gắng phi thường, và cần cố thêm bao nhiêu nữa để hội tụ cùng đồng loại.

     Tôi xúc đông đến sững sờ nhìn hút theo đàn bướm đang bay lên cao, vượt qua Pu Hiêu trước mắt.

                                               1984     

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét