Chủ Nhật, 14 tháng 11, 2021

RCYT: 105. NÔỘC XỨA

      Suốt ngày nắng hanh. Từ trên cao ánh sáng xuyên qua màn mây mỏng như là đang rây nắng xuống. 17 h đã se lạnh 20 độ. 20 h xuống 14 độ. 22h, 12 độ và còn xuống nữa. Không khi hơi khô, hanh hanh nơi đầu mũi. 

     Mùa này với thời tiết như này, có trăng hay không thì cũng nên đi săn dơi. Đây là loài dơi ăn quả tai vểnh đầu dô mõm dài, chứ không phải loài ăn muỗi trán tẹt mặt nhăn mõm ngắn.

     Tôi mặc thêm áo ấm, đội mũ bông bịt tai, quàng khăn cổ, xỏ thêm dày. Cần phải có bạn, tôi rủ Khánh- một chàng trai mới lớn vui tính ham hiểu biết và vui chuyện- cùng đi. Chúng tôi đến khu vực đã định, bên lối vào nhà bà An. Ở đó có những cây xoan trụi lá, trơ những chùm quả chín héo vàng. Cách đấy không xa là mấy cây mít xum xuê um tùm cành lá. Hàng chục con dơi chao mình trên không. Chúng đảo cánh rất nhanh, sà vào chùm xoan đớp một quả rồi rời ngay, bay về phía các cây mít. Ở đấy yên tĩnh, rậm rạp kín gió, các chú dơi móc chân vào cành mít chúc đầu xuống dưới, thong thả gậm nhấm dần lớp bột mịn màng dưới làn vỏ mỏng. Còn dưới gốc mít ngày một dày thêm lớp hột và vỏ quả xoan vàng ruộm. Đấy chính là sơ suất loài dơi không ngờ tới. Ban chiều tôi đã thấy mấy gốc mít này.

      Tôi lia đèn, tinh dơi sáng lên trong tán lá như một khoảng trời sao. Tôi chọn cặp tinh sáng rõ nhất, súng rê nhanh, giữa cặp tinh,  bóp cò. Thao tác phải nhanh vì dơi sợ ánh sáng.

      Đúng là phải như thế, nhưng tôi không kịp bóp cò. Cặp tinh đã biến mất. Sợ đàn dơi bay đi, tôi tắt đèn ngồi chờ.  Rồi tôi lại hướng đèn lên, nháy sáng, Cặp tinh cách xa nhau, con này bự. Vẫn không kịp bóp cò. Cặp tinh biến mất.

       Lần thứ ba hướng đèn lên, cặp tinh đã rời sang chỗ khác, gần đó. Nó quay mặt đi, cặp tinh lại biến mất, tôi đoán vậy. Khánh gợi ý: - Hay là tại đèn sáng quá. - Đúng rồi. Tôi tìm cách giảm ánh sáng đèn. Quờ trong túi quần gặp bao thuốc lào, đổ ngay ra, bịt cả hai lớp polime lên kính đèn. Đèn mờ hẳn đi nhưng vẫn dọt. 

       Tôi lia đèn lên. Hai tinh mắt màu đỏ sáng rực. Không chớp mắt. Nín thở. Phịch. Con vật rơi xuống đất, nặng, âm âm. Không phải dơi. Màu vàng, có vằn, đuôi rất dài. Ôi, cáo!  Không phải, nôộc xứa- hổ chim. Họ nhà hổ, y như hổ nhưng chỉ nhỉnh hơn con mèo, chuyên kiếm ăn trên cây, có thể chính nó đang rình bắt đàn dơi.

       Đàn dơi vẫn bay liệng chấp chới trên mấy ngọn xoan. Nhưng thôi, dừng ở đây. Chúng tôi về. Đêm khuya yên tĩnh lạ. Sương đọng giọt trên lá. Những giọt lớn rơi xuống đất lột rột. Khánh sờ  lên mũ tôi, mũ ướt. Chúng tôi không gặp ai trên đường. Mấy con chó sủa hờ trong xóm. Ánh đèn khua trong sương mù như một chiếc gậy.

                                   1985

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét