Thứ Hai, 14 tháng 3, 2011

CÓ MỘT THỜI NGẠO MẠN

       Đã có một thời như thế, ngày ta còn lao động thủ công, khai mương bằng cuốc, đào giếng bằng choòng mà đã lớn tiếng "vắt đất ra nước thay trời làm mưa". Khi chống úng bằng gàu chúng ta lại nói "nghiêng đồng đổ nước ra sông". Kể ra hô vậy để động viên nhau trong gian khó thì cũng tốt thôi nếu như không phải là ngạo mạn tới mức đòi "thay trời đổi đất sắp đặt lại giang sơn" theo cái cách mà một anh buôn bò nào đấy muốn làm. Thậm chí có lúc phá được một khoảnh rừng, đắp lên một con đập đã vỗ ngực cho rằng mình đã chinh phục được thiên nhiên. Ngày con người bay vòng quanh trái đất thì đã tưởng chinh phục được vũ trụ.
       Cùng với chinh phục vũ trụ, chinh phục thiên nhiên con người còn lớn tiếng hô cải tạo cái này cải cách cái kia. Có được một số tiến bộ kỹ thuật con người liền xếp ngay thành cuộc cách mạng KHKT lần thứ nhất, thứ hai. Hạ bệ một ông vua lại là một cuộc cách mạng nữa. Rồi tung hô vĩ đại, rồi vỗ ngực tự phong sáng suốt và vô địch.
      Đến khi phá hết rừng, cạn kiệt sông, rồi lở đất lũ quét, rồi băng tan, nước biển dâng, rồi thoái hóa biến chất, rồi tham nhũng tràn lan thì chẳng thấy ai nói đấy là cuộc gì, là cách mạng lần thứ mấy. Đã vậy, chỉ mới đối đầu với mấy cái con bé tí, bé đến mức không nhìn thấy như HIV, như H5N1, thì đã phải la toáng lên rồi, thậm chí còn phải nâng báo động lên cấp toàn cầu.
       Cũng lạ, mới vênh vang đó mà gần đây chẳng còn thấy mấy ai đòi thay trời đổi đất. Hay là đã đến lúc con người biết điều hơn, khiêm tốn hơn và bớt kiêu căng ngạo mạn ít nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét