Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

CÙNG HÁT VỀ VĂN CAO

      Hôm qua vui, cùng bạn bè nhắc tới Văn Cao, người mà cả nhóm đều yêu mến và kính trọng. Tôi nhớ ra là mình có viết một bài hát với tựa đề: NHỚ VĂN CAO. Bài viết đã lâu, từ cuối những năm chín mươi, khi nỗi nhớ về ông, và cả những nỗi xót xa chưa thể nguôi ngoai. Viết rồi để đấy, chưa hát lên lần nào cho ai hay cả.
   Nay tôi hát, có Nghĩa đệm đàn, có cả Sơn, cả Minh ê a thêm nữa. Các cháu này có nghề, xem qua là nhập được ngay. Ca từ của bài là:
   1. Anh là ai lạc chốn thên thai. Anh từ đâu rơi xuống cõi đời, để ca hát, để mộng mơ và để lặng im tái tê lòng. Anh nhận biết và anh hiểu hết, nhưng anh dại khờ hồn nhiên như bé thơ. 
     Văn Cao ơi, người về chốn thiên thai rồi. Địa đàng còn đó thế nhân không quên người. Những ngón tay khô gầy gõ phím đàn ứa máu, nâng chén rượu nồng nhấp từng giọt đắng.
     Văn Cao ơi, ru anh sao trời, tiên nữ hát lời, thánh thót cung đàn đào nguyên.


    2. Anh là ai lạc chốn thiên thai. Anh từ đâu rơi xuống cõi đời để ca hát để mộng mơ và để lặng im tái tê lòng. Anh nhỏ bé và anh rộng lớn, tim anh đập cùng nhịp bước tiến quân ca. 
   Văn Cao ơi, người về chốn thiên thai rồi. Mọi người còn nhớ, hát khúc ca muộn màng, nghe gió lay trên cành biết một mùa thay lá, nguyệt thực qua rồi trăng vàng lại sáng. 
     Văn Cao ơi, ru anh sao trời, tiên nữ hát lời, thánh thót cung đàn người về. Lấp lánh ánh sao vàng, trong muôn sắc hương ngập tràn, người về... thiên... thai...


       Ca từ tôi dựa ý của Trịnh Công Sơn trong những bài viết của ông về Văn Cao, còn cái tình là của tôi, và đồng điệu của những tâm hồn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét