Thứ Hai, 28 tháng 3, 2011

LŨA

Tất cả giác đã mục thành đất
Lõi chỉ còn chỗ rắn nhất
Kết đọng tinh dầu
Và kỳ dị không sao hiểu hết

             *****

    Năm tiêu chí để đánh giá lũa:
         Một là chất gỗ, nó là lũa của thứ gỗ gì: đinh, hương, sến, táu, vàng tâm hay dổi... Không phải gỗ nào cũng có lũa đâu, và không phải lũa nào cũng như nhau.
Có thứ gỗ rắn mà lũa không đẹp, có thứ lũa đẹp mà lại không thơm. Lũa vừa rắn vừa đẹp lại vừa thơm thì cực quý.






Tiêu chí thứ hai là tuổi của gỗ, có thể là 50, 100, 300, có thể cả ngàn năm tuổi. Cây càng già lõi càng nhiều càng chắc, có thể còn kết tinh dầu, có thể có thêm hang thêm u vấu sẹo.
                       
        Thứ ba là tuổi của lũa, là năm tháng nắng mưa dầu giãi từ khi cây gỗ chết đi rồi hoai mục, đến khi không còn gì hoai mục được nữa thì lũa mới thật là lũa vậy.
         Thứ tư là dáng hình và kích thước của lũa. Lũa có dáng đẹp, lại gợi một ý sâu xa  thì càng quý. Đã quý mà còn hiếm nữa thì vô giá. Cả bốn tiêu chí này nằm ngoài ý muốn của con người, chỉ có đất trời mới tạo ra được. Ai có duyên thì gặp.


     Còn tiêu chí thứ năm, là dụng ý, dụng công của con người mà làm nên lũa. Việc này càng kín càng tốt, như là chưa tác động gì tới cả. Cũng có người cao tay thổi hồn cho lũa, được vậy thì còn gì bằng.
Tôi chưa có lũa tới mức như nói ở trên, nhưng lũa cũng đã cho tôi có được chút hồn vía cốt cách của cây, để đỡ nhớ núi nhớ rừng. Lắm khi nhìn lũa mà tự hỏi:
  -Đời cây để lại lũa, đời mình để lại cái gì?
  -Cốt cách của cây là đây, cốt cách của mình ở đâu?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét