Thứ Tư, 18 tháng 1, 2012

Một tin vui nữa -Chuyến đi Tiên lãng ấm áp tình người

Xin phép và thành thực cảm ơn TS Nguyễn Xuân Diện và nhà giáo Hiền Giang cho tôi được đăng lại tin này.


HIỀN GIANG: TƯỜNG THUẬT CHUYẾN ĐI TIÊN LÃNG



Sáng sớm vừa mới tập thể dục, làm vệ sinh cá nhân xong định đi chợ thì nghe chuông điện thoại reo, mở máy thì thấy luôn là của Nguyễn Xuân Diện gọi:

-   Chị Hiền Giang ơi, 8 giờ đến Viện Hán – Nôm rồi cùng với chị Hoa đi mua quà tết cho các chiến sĩ công an, bộ đội bị thương và gia đình anh Vươn nhé!
-    Diện gọi cả Phương Bích đi, Phương Bích quen với việc này lắm mà.
-    Không được rồi chị ơi, chị Phương Bích hôm nay mắc bận không thể đi được, hai chị cố gắng nhé!
-     Ok!

Thế là mình vội vã chợ búa, làm đồ ăn sáng cho mấy bố con rồi thông báo với mấy bố con chương trình đi Hải Phòng của mình và bảo thằng con trên đường đi làm chở mẹ qua cơ quan chú Diện.

Đúng 8 giờ có mặt ở trước cổng Viện Hán – Nôm, nhìn quanh đã thấy Hoa cũng vừa kịp đến, hai chị em được bác bảo vệ mời vào phòng chờ để gặp Nguyễn Xuân Diện, mấy phút sau Diện đến và nói: Hai chị chờ em và Lã Dũng ra ngân hàng rút tiền đã. Vừa lúc đó chị Trần Thanh Vân gọi phone cho Xuân Diện trao đổi về kế hoạch của chuyến đi, dặn dò mình mua những quà gì cho có ý nghĩa thiết thực mang đúng tinh thần cứu trợ người bị nạn vào những ngày tết cổ truyền.  Khiếp, chị Thanh Vân bận bao nhiêu việc mà chu đáo thế, dặn dò mình tỉ mỉ từng li từng tí một.

Trong lúc chờ đợi Xuân Diện và Lã Dũng đi rút tiền mình và Hoa lập các danh mục hàng (quà) cần mua rồi hai chị em đi BigC mua sắm. Chao ôi! Có hai chị em mà bao nhiêu là hàng hóa, nào là măng, miến, mộc nhĩ, nấm hương…rồi cả dầu ăn, nước mắm, mì chính…rồi cả bánh, mứt, kẹo… nghĩa là đầy đủ các thứ thường dùng  ngày tết cho cả mấy gia đình anh em nhà anh Vươn là những người bị hại. Trả tiền ở quầy thu ngân xong phải nhờ nhân viên BigC chở hàng ra cửa. Ngoài đó chị Trần Thanh Vân đã cho xe và lái xe của chị (chú Tuấn) chờ sẵn, mình cũng quen chú Tuấn rồi. Tuấn  bảo chị để em rồi giành khuân hết hàng lên cốp xe, cũng còn một vài thứ không mua được trong BigC đành mua bên ngoài vậy. Mình lên xe còn Hoa Hoa chỉ đi mua sắm chứ không tham gia đi xuống Hải Phòng được vì công việc lút đầu.

Xong việc mua sắm Tuấn cho xe về Viện Hán – Nôm đón bác Quang, Nguyễn Xuân Diện và  Lân Thắng đã đang chờ sẵn. Như vậy theo kế hoạch của “cơ quan đầu não” đã bàn và thống nhất thì chuyến đi này tất nhiên là bác Quang làm trưởng đoàn, thành viên gồm: Nguyễn Xuân Diện, Lân Thắng, Tuấn và mình. Đoàn bắt đầu khởi hành lúc 11giờ, mình định gọi Cường NO – U cùng đi nhưng lại thương em ý vừa đi lên miền núi Tây Bắc trao quà cho học sinh nghèo về vẫn còn đang mệt…

Xe ra khỏi thành phố bác Quang mới bình tĩnh trao đổi và bàn bạc với mọi người chương trình, đường đi nước bước của chuyến đi này. Điều mà mọi người lo lắng nhất là làm thế nào để đưa được quà đến cho các đối tượng đã được tất cả mọi người tin tưởng gửi gắm, bây giờ động tý là người ta nói đến hai từ “nhạy cảm”, ngay cả việc mang quà trao cho 6  người vừa lãnh đạo vừa là chiến sĩ CA và bộ đội của huyện Tiên Lãng cũng không phải là việc dễ dàng cứ muốn là được, rồi  còn khó khăn là đến với gia đình anh Vươn nữa chứ, được biết là ở đó người ta không hoan nghênh, còn đe dọa nhà báo  và những chuyện “can thiệp nội bộ” của địa phương, liệu rồi trên đường dẫn tới gia đình người thân đang cho vợ con anh Vươn và anh Quý tá túc có bị cản trở gây khó dễ gì không…Lo lắng bộn bề! Đúng như những băn khoăn của một bạn đọc trên blog Nguyễn Xuân Diện: Nghĩ mãi xem "phái đoàn" sẽ đến thăm các chiến sĩ CA và quân đội bị thương bằng cách nào? như thế nào? Làm sao để có thể gặp nhau thân tình vui vẻ? Làm sao để có thể vượt qua mọi nghi ngại cách trở để nói với nhau tình đồng bào ruột thịt chân tình ấm cúng? Làm sao để bày tỏ rằng đã cùng là người Việt, đã là con cùng một Mẹ Việt Nam thì luôn có thể hòa giải, thương yêu, đùm bọc nhau…Mấy bác cháu, chị em bàn bạc, đưa ra các tình huống có thể gặp và phương án xử lý.

Tôi có người quen làm ở UBND Tp Hải Phòng và Sở CA Hải Phòng nên biết các chiến sĩ CA và bộ đội bị thương nằm ở bện viện đã được ra viện cả rồi, nhưng 6 người này chỗ ở khác nhau. Bác Quang và mọi người thống nhất đối với 6 CA và bộ đội: Phương án 1 là đến Trụ sở CA huyện và Huyện đội Tiên Lãng để gặp lãnh đạo trao quà. Phương án 2, nếu phương án 1 vì khó khăn nào đó mà không thực hiện được thì phải tìm cách đến gia đình trao tận tay (ôi, thế này thì mệt lắm, mới nghĩ đến đó đã mường tượng được những khó khăn nối tiếp khó khăn…). Tôi có người quen một người làm to to ở UBND Tp Hải Phòng, tôi đã đặt vấn đề giúp chúng tôi trong việc trao quà  cho 6 CA và bộ đội bị thương, tối hôm trước đã nhận lời vui vẻ là sẽ đưa “phái đoàn” đến gặp lãnh đạo CA huyện và Huyện đội Tiên Lãng, sáng ra lại báo tin là bận công tác không đi giúp được (chả biết có phải bận không hay là tại vì hai chữ “nhạy cảm”), tôi đành phải gọi điện cho một thượng tá công an Sở CA Hải Phòng là người quen nhờ anh ta, bác Quang trao đổi tình hình qua điện thoại với anh thượng tá CA đó  (tất nhiên là không đả động gì đến việc “phái đoàn” còn có chương trình trao quà cho gia đình anh Vươn rồi, chả dại, nói chuyện đó ra là “tèo” ngay), anh vui vẻ nhận lời, được đà tôi nói luôn:

-   Anh ơi, em có chút việc riêng nhờ anh, anh sai lính của anh mua giùm em 4 cây(kg) giò lụa và 8 chiếc bánh chưng thật ngon nha! (Anh Ok liền)

Bác Quang và mọi người nghe tôi nói vậy tất cả cùng cười ồ, khen sao mà khéo thế, chả là khi mua sắm ở BigC theo danh mục đã kê thì còn thiếu giò lụa và bánh chưng cho các gia đình anh em nhà anh Vươn là chưa mua được (tuy biết là còn sớm nhưng hai thứ đó lại là hai thứ đặc trưng của hương vị ngày tết). Nguyễn Xuân Diện cười bảo “Thế này thì thật đúng là CA mua quà tết cho gia đình anh Vươn đấy nhé”.

Bàn đến việc gặp trở ngại khi đến với gia đình anh Vươn thì mọi người thống nhất nhanh chóng: Chẳng…khó khăn nào ngăn nổi bước ta đi.

Xong việc bàn bạc đề xuất các phương án và biện pháp xử lý mình thấy ruột gan đói cồn cào (lúc sáng nào đã kịp ăn gì đâu, dọn đồ ăn ra rồi chỉ mấy bố con ăn, mình sợ nếu ăn sẽ trễ giờ Diện hẹn) nhưng không dám kêu (“con gái” mà, ý tứ chút chút), vừa may lúc bây giờ không biết ai la: Đói lắm rồi, kiếm chỗ nào ăn đi. Thế là mọi người chăm chăm để ý hai bên đường đi xem có nhà hàng ăn uống nào không, chả thấy hàng ăn nào đã thế lại gặp ngay một tai nạn giao thông ở đâu đó mãi tít ở phía trước, tắc đường tới mấy km, nóng ruột quá, lại càng đói… Thế rồi mãi cũng qua, chả ai có lòng dạ nào để theo dõi sự cố tắc đường mất bao lâu.


Cũng phải đi tới đầu Tp Hải Dương mới có quán ăn, lúc bấy giờ cũng gần 2 giờ chiều rồi, tắc đường chết tiệt mất toi mấy tiếng đồng hồ mới về tới Hải Dương. Có chị Thanh Vân chi tiền ăn nên mình để Tuấn lái xe của chị “đi chợ” còn mình nhờ chủ quán đưa đi mua bao bì để đóng quà cho từng đối tượng vì bao nhiêu hàng mua xong Tuấn chỉ kịp chuyển tất cả lên cốp xe, đã đóng gói gì đâu! Mấy bác cháu, chị em ăn ngốn ngấu, như chưa bao giờ bị đói như vậy. Ăn xong mọi người vội vàng tập trung vào phân loại và đóng gói quà cho từng đối tượng, cả chị chủ quán và mấy người phụ việc cũng ra giúp một tay, vừa làm mọi người vừa nói cho chị chủ quán biết quà này chuyển tới tay những ai, chị cứ tấm tắc khen tấm lòng vàng của tất cả mọi người đã hảo tâm giúp đỡ người bị hại, chị cứ nhắc đi nhắc lại: Quí hóa quá, quí hóa quá! Chị bảo mọi người chu đáo cẩn thận thế, tôi sắm tết cũng không được hàng ngon như vậy.

Xong xuôi, lại tiếp tục hành trình. Qua cầu Phú Lương lại gặp tai nạn giao thông, thấy chiếc xe máy nằm đó tan nát cả, chả biết rằng người thì có ai bị chết không. Qua được đận này thư thả Ts Nguyễn Xuân Diện mới kế chuyện đi rút tiền buổi sáng gặp trục trặc chứ không được xuôi sẻ vì CMND của TS cũ bị hết hạn nên nhân viên ngân hàng nhất định không cho rút, đi tới mấy nơi mà không rút được mãi sau mới tìm được cách giải quyết.

Xuống tới Tp Hải Phòng, theo chương trình xe vào sở CA Tp Hải Phòng  trước để anh chàng thượng tá CA người quen đưa xuống Tiên Lãng. Gặp anh, anh nói: Anh có việc đột xuất không đưa cô và mọi người đi được. Chết tiệt, lại thế nữa, lại “nhạy cảm” hay cái gì đây? Nhưng rồi nghe anh nói: Anh sẽ cho một chiến sĩ CA dẫn đường, anh đã gọi điện xuống huyện CA báo trước rồi, mọi người cứ xuống sẽ có người đón tiếp, anh Mải Trưởng CA huyện bị thương cũng ra viện rồi, hiện đang ở cơ quan.

Xe lại tiếp tục đi, xe máy của cháu CA trẻ đi trước dẫn đường (Lân Thắng có chụp kiểu ảnh này),  tôi bảo Ts Nguyễn Xuân Diện gọi điện báo tin cho nhà văn, nhà báo Nguyễn Quang Vinh nhưng mọi người nói để qua cửa ải CA này đã, bây giờ đang căng thẳng nói chuyện không được bình tĩnh.

Đến Huyện CA Tiên Lãng, Tuấn lái xe thẳng vào cơ quan, thấy một số người đang đứng ở sân, theo kế hoạch thì tình hình dù có dở mình vẫn phải niềm nở, phải đạt được mục đích là trao được quà. Đề phòng tình huống xấu Lân Thắng  giấu máy ảnh mini của Diện trong người (không dám dùng máy khủng của Lân Thắng), Tuấn dùng điện thoại để chớp thời cơ chụp hình và quay phim, những người khác hãy cứ ngồi trên xe, tôi và bác Quang xuống trước trình bầy lí do chúng tôi tới, rất vui vẻ chúng tôi  được “chủ nhà”  mời vào phòng làm việc của  Huyện phó CA ( Huyện trưởng Mải đang bận họp ở đâu đó). Quá may là có hai chiến sĩ CA bị thương đang có mặt tại đó. Bác Quang phát biểu mục đích ý, nghĩa… hai bên chủ, khách trò chuyện vui vẻ, mọi người trong “phái đoàn” hỏi han trò chuyện với hai chiến sĩ CA  bị thương. Đến tiết mục bác Quang trao quà, mình nhanh nhảu đề nghị cho chụp ảnh kỷ niệm, không thấy ai nói gì thế là Lân Thắng và Tuấn nháy luôn (mà theo kế hoạch nếu có ai “nói gì” thì bọn hắn cũng vẫn cứ nháy luôn, hì hì…). Xong việc, bác Quang xin phép cho “quan họ trở ra về”, mọi người vui vẻ, nói như nhà văn Nguyễn Quang Vinh là cười như Liên Xô được mùa cá khô (he he).


Thừa thắng xốc tới  “phái đoàn” tiếp tục sang Huyện đội, cũng lại được tiếp đón niềm nở, lại  bày tỏ, lại cảm ơn, lại chụp ảnh (chỉ tiếc là không cơ hội được bố cục khi chụp ảnh). Xong việc, lại “cười như Liên Xô  được mùa vệ tinh”.

Ra khỏi Huyện đội, ngồi yên vị trên xe mọi người thở phào như cất được gánh nặng, tinh thần phấn chấn nói cười như xiếc, Lân Thắng và Tuấn kiểm tra các kiểu ảnh và phim đã chụp được, mọi người reo: Tuyệt vời! Còn việc đến nhà anh Vươn thì khỏi bàn rồi, mọi người đồng thanh hát “chẳng cản trở nào ngăn nổi bước ta đi, khí thế ta như sức mạnh thần kỳ…”, tuy thế mọi người vẫn nhắc nhở chú ý xem có bị ai bám đuôi không, Tuấn nói hình như không, với lại lúc bấy giờ trời cũng tối rồi chắc việc rắc rối cũng có thể ít hơn. Bác Quang gọi điện cho chị Thương vợ anh Vươn, được chị chỉ lối đến nhà người thân ở xã Tiên Hưng, cũng gần xã Quang Vinh. Tới xã Tiên Hưng thì trời tối hẳn, không thấy bị cản trở gì, có lẽ do chúng tôi đến đúng vào thời điểm là lúc nhá nhem tối nên không ai để ý, đi qua trước khu UBND xã Tiên Hưng thấy vắng tanh, chính quyền xã cũng không biết chúng tôi đến.

Đến nơi, vào trong nhà, tiếp chúng tôi là toàn đàn bà gồm mẹ anh Vươn , 5 cô con dâu và  trẻ con, thương lắm. Có lẽ phần vì cảm động trước nghĩa cử của mọi người, phần vì đang phải sống trong hoàn cảnh khốn khổ có lẽ ở nước ta từ trước tới giờ chưa ai từng nếm trải trừ anh em nhà người nông dân gì đó trong vụ Nọc Nạn năm 1928. Nhìn cảnh khốn khổ của mấy người đàn bà và trẻ con chúng tôi không ai cầm lòng được. Bác Quang, Ts NXD phát biểu những câu ân tình cảm động, nói đây là tấm lòng của những người quan tâm và cảm thương đến hoàn cảnh của gia đình, động viên mọi người bình tâm, toàn xã hội rất quan tâm, dư luận trong và ngoài nước đang lên tiếng mạnh mẽ hy vọng lẽ phải và sự công bằng sẽ đến với gia đình các chị. Bằng kinh nghiệm sống của mình bác Quang và Ts Nguyễn Xuân Diện ân cần dặn dò mọi người trong gia đình đủ mọi điều, bà mẹ 83 tuổi và các chị thỉnh thoảng lại nấc lên những tiếng nghẹn ngào, có lúc làm cho mọi người trong đoàn cũng không cầm được nước mắt…Gặp gỡ hồi lâu, nói chuyện hỏi han từng người, cả các cháu nhỏ, rất thương cháu Quỳnh con trai lớn của anh chị Vươn đang học lớp 11, tội nghiệp khi nhìn gương mặt cháu buồn lặng lẽ, cháu nói chuyện rất từ tốn và lễ phép… Mọi người trong đoàn cũng vẫn còn muốn lấn ná ở lại hỏi han, trò chuyện nhiều nữa nhưng nghĩ tới đoạn đường về còn xa và còn phải giữ gìn sức khỏe cho bác Quang và Ts Diện thì công việc còn bề bộn, thế là đành chia tay. Ra đến ngoài cửa tôi thấy thấp thoáng bóng người đàn ông lạ đứng ở cổng bên cạnh xe của chúng tôi, tôi hỏi chị Vươn, chị Quí các chị bảo không biết ai, ừ mà sao các chị biết được vì các chị đang ở nhờ người thân khác xã mà, tôi hỏi một cô em dâu là người ở xã đó thì bảo đó là em của CA xã, Lân Thắng có chụp được ảnh người đó.

Trên đường về mọi người vui vẻ quá, chuyến đi lúc đầu gặp nhiều trắc trở nhưng rốt lại là thành công mỹ mãn, tôi và Lân Thắng hát vang bài “Tiên Lãng ca” do Anh Chí chế dựa theo nhạc bài hát “Lên đàng” vừa post lên mạng, mọi người vỗ … chân đồm độp (hì hì). Sợ sẽ có trở ngại nên Nguyễn Xuân Diện không thông tin rộng rãi, Anh Ba Sàm biết ý nên cũng không “nói năng” gì. Chị Trần Thanh Vân theo sát từng bước đi, cũng có một số người được biết chuyến đi này nên thỉnh thoảng lại phone hỏi thăm tình hình trong đó có cả các luật sư, cả người nước ngoài cũng quan tâm gọi phone cho chúng tôi hỏi thăm xem có gặp trở ngại gì không? Ts Nguyễn Xuân Diện và Lân Thắng cũng muốn lên bài ngay, nhưng mệt quá  vừa vào mạng vừa ngủ gật nên chẳng thể có bài ngay được, cuối cùng Ts NXD đành phải mắt nhắm mắt mở (viết hoa lung tung, tôi có nhắc lỗi chính tả nhưng Ts bảo thôi kệ …) lên một bài ngắn để thỏa lòng mọi người đang mong đến đỏ mắt.

Chúng tôi về tới Hà Nội lúc nửa đêm, khoảng 12 rưỡi, bác Quang đi xe máy về nhà, Nguyễn Xuân Diện đưa Lân Thắng về rồi mới về nhà minh, tôi thì được em Tuấn lái xe đưa nhà, tôi về đến nhà là gần 1 giờ đêm, kết thúc chuyến đi thứ nhất đến với gia đình anh Vươn, sẽ còn những chuyến tiếp theo…

Sáng nay bận việc không vào internet, mấy người quan tâm biết số điện thoại của tôi cứ hỏi sao chờ mãi không thấy Nguyễn Xuân Diện lên bài tường thuật chuyến đi, tôi gọi cho Xuân Diện thì biết đêm qua về nhà em mệt quá, mấy đêm rồi em mất ngủ, cả sáng nay lại bận họp cơ quan, hay là chị viết giúp em đi. Tôi giãy nảy chị viết sao được, em quên chị là giáo viên dạy toán à, chị làm gì có chữ mà viết? Chị cứ viết đi – Ts Diện động viên. Nể quá, ừ thì chị viết em đọc thấy dở thì bỏ đi nhé! Ts NXD nói : Ok!

PS: Í, còn chuyện này quên chưa nói, mọi người trong đoàn thống nhất là sau khi xong việc với 6 chiến sĩ CA và bộ đội sẽ gọi điện báo tin cho nhà văn, nhà báo Nguyễn Quang Vinh nhưng rồi Ts NXD và chúng tôi có mấy cuộc điện thoại hỏi han tình hình không có thời gian để gọi cho nhà văn, đến gia đình người nhà anh Vươn tôi mới giục NXD gọi. Diện bấm máy rồi đưa cho tôi: Này, chị Hiền Giang nói chuyện với anh Vinh đi. Tôi cầm máy đúng lúc nhà văn bắt máy thì mẹ anh Vươn khóc ngất ngả vào người tôi nên tôi vội đưa máy cho Ts Diện, lúc đó Ts Diện cũng không nói được nhiều với nhà văn, nhà văn Nguyễn Quang Vinh có nhắn tin dặn dò…chúng tôi chỉ kịp đọc chớ không trả lời tin nhắn được.
H.G


25 nhận xét:

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét