Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

RCYT: 87. DÙ DÌ

Đấy là đêm đầu tiên của tôi ở ngôi trường mà sau này tôi gắn bó. Tôi trải tấm ni lông lên sạp giường mà nằm vì chưa có chiếu. Có lẽ vì tấm ni lông rin rít dưới lưng, có lẽ vì lần đầu thấy rừng thâm u quá, cũng có thể vì bao điều xa lạ nên tôi không sao ngủ được. Ngoài trời tối đen, sương rơi từ trên tán cây cao xuống mái tranh lộp độp.
Gần tới nửa đêm thì có tiếng con gì nghe rợn lắm, trầm trầm, âm âm, u u: du di dù dì… du di dụ dị… Cái tiếng kêu âm u ấy khi gần khi  xa, có lúc ngỡ như sát vách, như đâu trên mái nhà, như trong bụi rậm. Mà nó kêu hoài, bí ẩn, ám ảnh, hù dọa. Rồi tôi thiếp đi lúc nào không hay. Chắc là tôi đã quá mệt mỏi sau chặng đường dài mấy chục cây số đi bộ.
Hôm sau tôi hỏi trò cái tiếng con gì mà ghê thế. Trò nói với tôi đó là con dù dì. Nó to như người mang tơi, biết bay như chim nhưng thường đi lò dò trong rừng tìm xác thối. Khi đói nó còn bắt các con vật. Nó mà mò về bản có khi còn bắt cả trẻ con… Nhiều đêm sau dù dì vẫn về kêu như thế. Tôi hỏi thêm nhiều người khác thì họ bảo học trò nó hù thầy đấy, chứ thực ra dù dì không to đến thế. Chẳng còn biết thực hư thế nào, chứ cái tiếng kêu rờn rợn của nó thì ám ảnh tôi hoài.
Phải nhiều năm sau nữa thì tôi mới đi săn đêm. Dọi đèn lên tán cây cao, nơi có tiếng dù dì, tôi thấy tinh mắt sáng xanh. Tiếng kêu ngừng bặt. Tôi kịp bóp cò. Thì ra dù dì cùng loài với cú, to chừng gấp ba lần. Cái mỏ to mà ngắn của nó gần như là thụt hẳn vào lớp lông mặt xù ra dữ tợn. Hai con mắt xanh lè sáng quắc. Đôi cánh dài nâu mốc ôm lấy thân như thể mang tơi…
Phải mất nhiều năm sau nữa tôi mới biết tiếng kêu du di dù dì rờn rợn ấy là tiếng gù tình ái của chúng. Đối với chúng đấy là những lời tâm tình đằm thắm ngọt ngào nhất, là tiếng lòng mê đắm gửi gắm cho nhau. 
Ôi thiên nhiên! Người có biết bao điều kỳ bí. Và tình yêu, ngươi còn kỳ bí hơn nhiều.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét