Đò xuôi Thạch hãn xin chèo nhẹ/ Đáy sông đồng đội chúng tôi nằm...
Vào thị xã, rẽ trái, tới thành cổ.
Tám mươi mốt ngày đêm xương tan thịt nát
"máu trộn bùn non" ở chính nơi này.
Đau quá!
Không biết nói gì!
Không biết để làm gì!
Không biết phải làm gì!
Khói bay,
Hương bay...
Cay cay đôi mắt
Không phải khóc
Chỉ là không thể nào cất lời lên được.
Đau quá!
Không biết nói gì!
Không biết để làm gì!
Không biết phải làm gì!
Khói bay,
Hương bay...
Cay cay đôi mắt
Không phải khóc
Chỉ là không thể nào cất lời lên được.
Bài viết rất hay, rất cảm động.
Trả lờiXóaChỉ tiếc là tác giả bài này lại chép sai bài thơ của Lê Bá Dương.
Để hiểu về nỗi truân chuyên, về số phận long đong của bài thơ này cùng tác giả của nó, mời bác và các bạn phượt nói chung hãy đọc tâm sự của chính tác giả Lê Bá Dương qua bài:
SỐ PHẬN "LONG ĐONG" BÀI THƠ CỦA LÊ BÁ DƯƠNG SẮP CÓ HỒI KẾT?
http://googletienlang2014.blogspot.com/2014/01/so-phan-long-ong-bai-tho-cua-le-ba.html
Cảm ơn bạn.
Trả lờiXóa