Thứ Năm, 28 tháng 4, 2011

CHÙM THƠ VIẾT Ở NHÀ TRANG NGÀY ẤY


GIA BIẾN

Gặp phải lúc gia biến
Nhà cửa bán đi rồi
Tiền gửi vào tiết kiệm
Cầm bằng là đi toi

Mẹ già bỏ vào nam
Vợ con xiêu đất bắc
Giữ đạo hiếu cho tròn
Mình cũng vào nam nốt

Tưởng rồi xin được việc
Rồi có đất làm nhà
Đón vợ con vào tiếp
Rồi vuông tròn thất gia

Đầu đơn đi khắp chốn
Chẳng được một nơi nào
Đâu cũng bảo thừa bộn
Chưa có bề tính sao

Biết vậy mình đâu dám
Xin việc đúng sức mình
Nhất là khi hoạn nạn
Túi không còn một chinh

Chỉ xin dạy cấp một
Miễn là còn có trò
Đỡ phí vốn nghề nghiệp
Mà người ta không cho

Muốn làm chân gác trường
Được gần trường đỡ nhớ
Nhưng họ cũng không ưng
Vì mình còn ở độ

Tính chuyển nghề cày cuốc
Không tấc đất cắm dùi
Còn tay nề tay mộc
Người nể vì không thuê

Chỉ mong làm thường dân
Thực lòng mà không được
Hai tay đã chai rồi
Mà dễ gì nhập cuộc

Đành tính chuyện đốt vôi
Lỡ rồi không nơi bán
Đành cùng cháu mồ côi
Ngày ngày leo dốc Sạn

Chặt cây rồi xẻ gỗ
Bắn bẩy kích kéo nề
Qua dốc thẳm vực đá
Về đóng đồ bán rê

Rồi mùa mưa ập tới
Rừng sâu muỗi đặc trời
Sợ sốt rét tái phát
Đành về nhà nằm ngơi

Buồn làm thơ tiêu khiển
Biết chẳng ma nào mua
Đọc suông cùng bè bạn
Đỡ đói qua thì giờ

Còn cái vốn trong óc
Mươi phép toán gọi là
Muốn dạy cho trẻ học
Nào có ai mướn ta

Đứng gào to giữa ngã ba
Nào ai có muốn mướn ta một hào.
                                  1-11-1988



ĐÁ VÀ CƯA

Leo dốc đá chân đăm đá chân chiêu,
nằm hang đá gối đầu lên đá
Kéo tay cưa thân người cưa thân gỗ,
bắn rường cưa già néo căng cưa.




NGÓNG

Đêm vắng trăng lu lòng biển động
Nhìn sao bắc đẩu ngóng về con



BÊN ĐƯỜNG

Cô gái ngồi bên đường rừng chiều
Dáng nhòa trong bóng núi cô liêu
Như thể có gì lo lắng lắm
Như là chờ đợi thoáng đăm chiêu

Tôi chỉ là người thợ cưa thôi
Chiều về rê bước mỏi rã rời
Gắng hởi chào nhau lấy một tiếng
Mà rồi cô chẳng trả lời tôi
1987- 1990

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét