Thứ Bảy, 2 tháng 4, 2011

VỀ QUÊ NGOẠI

     Vợ chồng tôi cùng về quê với vợ chồng chú Hùng. Xe đi từ Hà Đông qua Bình Đà, Chuông Vác, Vân Đình, Tế Tiêu, ngoặt ra chợ Bến, nhập vào đường Hồ Chí Minh. Xuôi nữa đã là vườn quốc gia Cúc phương, rồi Thạch thành, nơi xưa tôi học đại học, rồi Cẩm Thủy, Ngọc Lặc, Lăng Chánh, qua tiếp vườn quốc gia Bến En mà vào đất Nghệ. Đường đi quanh co đèo dốc mà xanh mướt một màu xanh đồng, xanh bãi, xanh sông , xanh rừng. Mướt mát xanh thế mà nhà cửa lèo tèo bên sườn núi, mà chen chúc nhếch nhác nơi thị tứ. Thỉnh thoảng có vài biệt thự nổi lên chẳng mấy hòa hợp với cảnh quan núi rừng đồng bãi.
    Về đến Nghệ tôi thực sự ấn tượng với cảnh quan và con người nơi đây. Dòng sông Lam chưa phải đầu mùa nước nhưng đã dềnh lên nhờ đợt mưa kéo dài cả tuần vì gió mùa đông bắc.


Chúng tôi đi đò dọc ngược dòng Lam để về quê chú Hùng, vì đường bộ lầy thụt đến mức không có xe nào chạy được. Lên đò là tiếp một cuốc xe trâu. Trông con trâu gù lưng kéo xe qua những hố sâu đặc quánh bùn mà thương. Chẳng gì thì mình cũng cầm tinh con trâu.
                                                                    
Con trâu trâu còn non kéo con trâu người đã già. 
     Bà con ai cũng xuýt xoa vì chuyện chúng tôi về quê trong mùa lầy lội như vầy, nhưng với tôi thì đây là một kỷ niệm khó quên về quê, về cảnh, về người.


  






      Lại ngược bờ sông Lam theo quốc lộ 7, để lên Con Cuông, vào vườn quốc gia Pu mát, chập chiều về ngồi quán Liên Châu bên bờ sông mà ngắm hoàng hôn. 
Gió lạnh từ sông thổi lên, nước chảy qua ghềnh dợn sóng, những cây sung bên bờ lộc nõn, cơm chiều có món cá lăng...
   Ngày sau về Thanh Chương quê mẹ. Cũng theo đường HCM mà đi, chẳng mấy chốc đã về tới Rộ.
   Ngoặt một tí là đến cầu Bến quan, gặp lại người thân, bà con họ hàng. Đi quãng ngắn vào làng là gặp xe đưa bà Oanh, bà Huệ, bà Hà từ Pháp về từ Sài gòn ra. Mừng quá, ngẩng nhìn lên cao xanh thấy như tổ tiên ông bà phù hộ độ trì sắp đặt mà có.


Thắp hương đền Nam Nhi bên bờ vực rồi cùng chụp ảnh với các dì. Chỉ biết chúc các dì sức khỏe, chúng cháu không ở lại được, mong các dì lượng thứ.








    Lên thắp hương nghĩa trang họ Phan trên lưng chừng ngọn thung Lều, nhìn về hướng đông, hướng nam phong quang sáng sủa mà thấy thanh thản trong lòng. 


     Ghé thăm ả Thu, dượng Lới, anh ả đều khỏe cả, thế là mừng. Rời quê với bao nhiêu kỷ niệm một thời chăn bò, bắt dam, hái sim, hái móc, một thời hồn nhiên trong veo như những thiên thần...
   Trở ra, lại cũng theo đường HCM. Tạt vào suối cá thần. Dù đã có nghe, dù đã xem qua màn hình mà vẫn không hết ngạc nhiên. Dòng suối cạn đầy cá, dày đặc, chen nhau mà bơi, len lách qua nhau, vọt lên mà đớp mồi do du khách thả xuống. Lạ là chỉ có một loại cá, to nhỏ khác nhau, có nhiều con ước chừng năm sáu ký và không hề lẫn với cá tự nhiên nào khác. Lạ nữa là chúng không đi đâu xa, chỉ quanh bên miệng hang, và tối đến thì vào hết trong hang không còn một cá thể nào ở lại bên ngoài. Nhưng lạ hơn hết là còn một nơi con người ta biết trân trọng thiên nhiên, biết giữ gìn những giá trị thiêng liêng và biết chế ngự lòng tham vô hạn của mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét