Lâu lâu bạn bè có dịp gặp nhau, chuyện trò thân mật, bổ bả, không thiếu gì chuyện trên trời dưới đất. Cao hứng có anh hát nhạc tiền chiến. Hay. Mọi người vỗ tay. Có anh hỏi: - Này, có ai biết vì sao ngày ấy có thơ có nhạc hay đến vậy không hả?
Cả lũ tự dưng ớ ra. Ờ nhỉ, ngày ấy đế quốc phong kiến bóc lột dân mình tận xương tận tủy, thâm độc thực thi chính sách ngu dân, mà sao những năm ấy có phong trào thơ mới, nhạc cũng mới, mới mà hay nữa chứ; lại có cả hội họa, nhiếp ảnh cũng mới lắm, và độc đáo nữa. Chưa hết, lại còn làm báo, mà là báo tư nhân, truyền bá nhiều cái mới, khích lệ tinh thần dân tộc, mở mang dân trí.
Chẳng anh nào nói được vì sao cả. Thì toàn là một bọn tay ngang, không có ai chuyên nghiệp về học thuật hay lý luận gì thì biết nói làm sao được.
Rồi lại cũng tự dưng có anh hỏi: - Sao bây giờ không có báo tư nhân nhỉ? Nghèo, không đủ tiền ra báo, hay là sợ báo không bán được? Cũng chẳng biết làm sao nốt. – Chẳng lẽ bây giờ nghèo hơn ngày xưa?.
Có anh bảo: - Dân trí mình thấp, không thể cho ra báo tư nhân được!.
Có anh nói lại: - Chẳng lẽ dân trí ngày xưa cao hơn?
Có anh bảo: - Dân trí mình thấp, không thể cho ra báo tư nhân được!.
Có anh nói lại: - Chẳng lẽ dân trí ngày xưa cao hơn?
Lại tự dưng có anh đứng dậy bảo: - Thôi, bỏ qua đi, đừng nói chuyện chính trị!
- Ô hay! Thì nãy giờ đã có ai nói gì tới chính trị đâu. Cả bọn lại càng ớ ra, mất hẳn vui. May mà có thằng tào lao nói lớn: - Thằng nào giỏi nói được bốn chữ vàng là bốn chữ gì, bốn chữ nha, không phải mười sáu chữ đâu, nha, nói được tao khao chầu bia! Cả bọn cười ồ lên, như thể là thằng nào cũng hiểu bốn chữ ấy là gì, nhưng lại cũng chẳng có thằng nào nói ra cả.
- Bọn mày không nói thì tao nói, cũng vẫn anh ban nãy. Nhưng tao chỉ nói hai chữ, hai chữ còn lại có vần với hai chữ này: răng chắc…; thằng nào giỏi đọc nốt. Cả bọn càng cười to hơn, cười nghiêng cười ngả, cười chảy cả nước mắt.
Từ đấy về sau, bạn bè gặp nhau chỉ toàn nói chuyện trạng, cười cợt tếu táo cho vui.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét