Thứ Tư, 12 tháng 10, 2011

XIN THOÁT CƠN MÊ

Hai mươi năm những muốn lặng im rồi
Còn một chút lòng tin: lại nói
Giữa sa mạc rạc rài gió thổi
Những bóng hình lầm lũi trong mơ

Khờ khạo tôi tin ngây dại tôi thờ
Ai như Chúa và gì như kinh thánh
Có thể có thần minh có thể là ánh sáng
Nhưng mà sâu ghê gớm quá rất nhiều (*)

Có gì tôi thương có gì tôi yêu
Hơn nhân dân tôi và hơn đất nước
Đau khổ đấy chính là tổ quốc
Bốn ngàn năm lấy máu làm hoa (**)

Nhân loại đau thương vẫn nhầm lẫn tính từ
Và tôi nữa và anh và tất cả
Xin thoát cơn mê xin từ cõi lú
Ngẩng đầu lên tìm lại con đường.
                                               12/10/2011


(*) Ý của Trương tấn Sang
       (**) Ý của Tố Hữu

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét