Giông tố là lúc những đợt xoáy lốc rít lên vít oằn cây gỗ lớn, giật ngược mái tranh, cuốn cát bụi và lá cây bay lên mù mịt. Cây rừng rối bời, nghiêng ngả. Những cây bụi nhỏ đổ rạp xuống, còn những cây gỗ đơn lẻ thì oằn vặn chới với cầu cứu.
Mây đen kéo tới và chớp rạch trời. Những tiếng sét giật nẩy người, chẻ tươm, xé nát không gian. Sấm ầm ầm từng dây lan truyền trên khắp bầu trời, rền như tiếng vọng trong lèn đá; xen lẫn những tiếng nổ đục trầm rung cả phên vách, nén ép lồng ngực.
Mưa trút xuống xối xả như muốn gột rửa, cuốn trôi, tẩy sạch tất cả những gì tạm bợ, nhỏ nhoi, rác rưởi. Mưa quất ràn rạt trên mái nhà, trên lá cây. Khe suối réo lên điên lồng lao xuống tung bọt đục ngầu.
Giữa trời đất ấy tôi thấy mình yếu đuối quá, căn nhà của tôi nhỏ nhoi chông chênh quá. Sét có thể đánh tan, gió có thể bốc lên, mưa có thể gột đi. Tôi phải chạy tránh các phía mưa tạt, vội vàng chốt cửa. Ngồi trong nhà đóng kín càng thấy sợ. Chớp cứ nhoang nhoáng qua kẽ hở. Gió rít từng cơn giật ngược mái tranh. Mưa dột khắp nơi, tạt vào tứ phía. Căn nhà tre nứa lá runhg lên, vặn vẹo kèn kẹt. Tôi thấy nó không đủ sức che chở cho mình. Tôi hé cửa ra để tìm cứu cánh. Nhưng chẳng có đâu một điểm tựa vững vàng. Đã thế gió lại thốc vào, mưa còn quật tới.
Nhưng chính lúc đó, tôi thấy cây chuối mang buồng trĩu nặng trước sân đang cố gượng để đứng vững. Những tàu chuối cuộn ngược lên như bàn tay chới với. Ôi, nó sẽ đổ mất. Hãy cứu lấy nó. Trong tôi bừng lên một ý nghĩ gần như thế, từ một nơi thẳm sâu nào đó. Tôi vụt chạy ra tìm nạng chống và tôi đã đỡ được cây chuối thẳng lên, dẫu cho các tàu lá vẫn còn chới với…
Xong việc ấy thì tôi mới hiểu là mình đang ở ngoài mưa, đang đứng giữa trời, toàn thân ướt sũng. Hình như trong tôi đã nổi lên bão tố. Có một sức mạnh ẩn sâu đâu đó mà tôi không biết, không nghĩ là mình có, nhưng nó đã bùng lên. Tôi thấy tự tin mạnh mẽ. Dường như chính tôi cũng là gió mưa, cũng là giông tố, chính tôi cũng là một phần của trời đất trong cơn say sức mạnh hoang sơ.
Cột xong tấm phên cho nhà mình, tôi chạy sang nhà hàng xóm. Bên đó cũng đã có những người chạy ra sân ra vườn như tôi. Chúng tôi đã giúp nhau, và chúng tôi cùng nhào ra sân trường khơi rãnh thoát nước, rồi ra xem lại bờ ao. Chúng tôi như những kẻ phát rồ năng lượng. Hay là năng lượng của giông tố đã truyền vào chúng tôi đến mức dư thừa. Khi không còn việc gì để làm nữa, chúng tôi cởi phăng áo ra để tắm. Chúng tôi đứng giữa trời đất như một thành viên bình đẳng. Hơn thế, tôi còn thấy mình là chủ nhân của sấm chớp gió mưa, là vệ sĩ của nếp nhà và mảnh vườn, là nhạc trưởng của giàn hợp xướng vũ trụ. Và với sức mạnh ấy, tôi nhẹ nhàng âu yếm những chiếc lá ướt sũng, và tôi đã nhìn những con giun bị ngộp nước sôi lên mặt đất với niềm thương cảm mà ngày thường không dễ gì có được.
Dần dần trong tôi trở lại lắng dịu, mát mẻ và thanh thản. Bầu trời sau giông tố trở nên trong xanh, nắng lại rải vàng, và tất cả cỏ cây hoa lá đều sáng láng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét