Năm 197... bọn tôi đi chấm thi ở hội đồng Anh sơn. Đây là một huyện trung du, xa thành phố Vinh đến gần trăm cây số. Mới hết buổi chấm thử thứ nhất, vừa ngồi vào ăn trưa, thì bộ về.
Bộ về đột ngột quá. Trường sở tại và cả ban lãnh đạo hội đồng chấm thi đều bị giật mình. Ngày ấy chưa có điện thoại di động như bây giờ. Đáng ra thì bộ về qua ty rồi mới xuống hội đồng chấm thi. Đằng này bộ chạy thẳng, không qua ty nên không ai kịp điện báo gì cả. Chết cái thuở ấy còn bao cấp, không báo trước thế này thì lấy gì mà tiếp. Căng nhất là bữa trưa hôm ấy. May sao có lớp cuối cấp của trường sở tại rủ nhau thi xong đâu đấy mới liên hoan chia tay. Vậy là hội đồng đành mượn tạm của trò mấy mâm để tiếp khách.
Cuối hè đi chỉnh huấn mới nghe anh em ở hội đồng chấm thi Hưng nguyên, là nơi được ty chuẩn bi để đón bộ về, mà đón hụt, đọc cho nghe câu lục bát:
Mong bộ bộ chẳng về cho
Thịt ôi xôi lạnh trên lo dưới mừng.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét