Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011

MƠ ƯỚC DU LỊCH_DU LỊCH NGÀY XƯA

Hồi còn thanh niên, ở rừng, không nhìn thấy gì xa hơn dãy núi trước mặt, nghĩ về thế giới bên ngoài chỉ biết ước mơ. Tôi nói với trò:
- Ước gì có cục vàng bằng ngần này, tôi giơ ngón tay út lên, thầy sẽ đi khắp cả nước; Có được cục vàng bằng này, tôi giơ nắm tay lên, thầy sẽ đi khắp thế giới.
Rồi tôi có con nhỏ, còn mẹ thì đã già mà chỉ có hai bàn tay trắng. Đành gác ước mơ ấy lại. Đến khi nghỉ hưu, vẫn hai bàn tay trắng, mẹ càng già hơn, con chưa kịp lớn, không dám mơ du lịch, nhưng thỉnh thoảng vẫn ước có được một chuyến đi xuyên Việt bằng xe đạp. Vừa đi vừa kiếm sống, chẳng hạn vừa đi vừa rao: Ai mài dao kéo đơi.ơ.i…
Bây giờ, nghĩa là hai mươi năm sau nghỉ hưu, nhìn trên tivi thấy đại ngàn Trường sơn không còn nữa, Tây nguyên cũng chỉ có cà phê và cao su, Đà lạt rừng thông chỉ còn thưa thớt; Trông lên Tây bắc chỉ thấy toàn núi trọc và đá tai mèo và rẫy nương cằn cỗi…Không thấy rừng nhiệt đới nhiều tầng, không cánh chim, không mang kêu vượn hót, không thác chảy suối reo, thì tự nhiên thấy buồn.
 Tôi đã từng ở rừng, ở biển nhiều năm, thuở rừng còn nguyên sinh, biển còn nguyên sơ, nay thấy cảnh này đau lòng lắm. Nửa năm trước đi dọc bờ biển vào tới Nha trang, thấy bãi biển không còn hoang sơ như xưa, không còn của chung nữa mà người ta đã băm nhỏ ra, chia nhau cát cứ. Nhà cửa thì mọc lên di dít, và người, người sao đông thế, và nữa là...ngào ngạt. Tiếc thay đấy lại không phải hứng thú của mình. Thế là lại buồn thêm.
Cục vàng có to bằng nắm tay hay to hơn nữa, mà những điều tôi mong ước không còn thì giấc mơ ngày xưa cũng chỉ là giấc mơ thôi. Dẫu vậy, trong sâu thẳm khát khao, tôi vẫn mơ du lịch… 
 Nhờ trời nếu được, xin trở về du lịch ngày xưa
1/11/2011





Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét