Thứ Tư, 2 tháng 11, 2011

ĐẤT NƯỚC - MẸ HIỀN ƠI

         1.
Đất nước- Mẹ hiền ơi con biết mẹ nghèo
Dẫu ai đó ngợi ca người giàu có
Con nếm trải cái nghèo của mẹ
Qua lần hồi rau cháo ngày xưa
Và qua đồng lương hột gạo bây giờ
Đã lắm lúc con băn khoăn tự hỏi
Về nỗi khổ của chúng con
Và về cái nghèo của mẹ.

              2.
Có phải ngày xưa, từ trước bốn ngàn năm
Đất nước mình giàu có quá rồi chăng
Nên mẹ Âu Cơ và Lạc Long Quân
Đã chia năm mươi đứa chúng con lên rừng
Cho cả rừng vàng
Cho chúng con ăn- ăn sẵn và đốt phá
Chia năm mươi đứa chúng con xuống biển
Biển bạc mênh mông quá
Biển cũng cho ăn và hào phóng đến vô bờ
Chúng con lớn lên sung sướng vô tư
Không hề nghĩ đến một ngày đói khát
Cũng không nghĩ những gì còn mất
Chỉ những lúc xâm lăng thèm khát nhảy tranh phần
Con của mẹ mới đồng lòng đánh đuổi
Khi ấy đất nước mình
Nhờ những đứa con anh hùng
Mà trở nên sáng chói

                 3.
Và mới đây thôi
Chúng con lớn lên vẫn trong sự cưu mang
Của biển bạc rừng vàng
Trong ánh hào quang những trận thắng xâm lăng
Chúng con lớn lên bình yên
Ăn nhờ vào thiên nhiên vô tư lự
Nhấm nháp vinh quang xưa do cha ông để lại
Chúng con lớn lên không nghĩ tới ngày mai
Một ngày mai trời có sinh voi
Nhưng cỏ không còn nữa
Một ngày mai tìm miếng ăn không dễ.
Đã thế
Bọn xâm lăng vẫn chực nhảy tranh phần;
Những đứa con của mẹ vẫn còn tin
Biển bạc rừng vàng
Chúng chờ được bao cấp niềm tin
Và bao cấp miếng ăn
Thói ỷ lại và lòng tham thành cố hữu
Sự bao cấp làm con người hèn yếu.

                       4.
Thiên nhiên ơi, đất mẹ cạn kiệt rồi
Dòng sữa không còn
Như nước nguồn xưa cứ thế sinh sôi
Giờ con mẹ quá đông
Không phải năm mươi
Không phải một trăm
Mà tưởng chừng  quá ngưỡng
Chúng ham uống và quấy đục ngầu nguồn sống
Chúng chẳng còn vô tư khi biết mẹ nghèo
Chúng tranh giành nhau
Những gì còn nhờ mẹ chắt chiu
Và chúng phá
Phá mười mươi miễn là dành được một.

     5.
Đất nước mẹ hiền ơi
Cây nến cháy hai đầu
Ngọn lửa lớn mà mẩu nến còn quá ngắn
Giờ thì bọn ngợi ca mẹ giàu
Chỉ là cái bọn
Nịnh mẹ thôi, để bòn vét cho mình
Để phỉnh phờ lừa bịp dân đen
Và là để không phải lo
Không phải làm gì cả
Vẫn mát mẻ trên tòa sen an tọa.

                6.
Mẹ hiền ơi
Con biết mẹ nghèo
Con xin lỗi đã nói ra điều ấy
Làm mẹ xót xa
Bởi mẹ thương chúng con, chiều chúng con biết mấy
Mẹ đã chắt chiu, mẹ đã cưu mang
Cho chúng con biển bạc rừng vàng
Đến chút nhỏ như con sò con ốc
Một ngọn cỏ lá rau củ khoai hạt thóc
Mẹ cũng dành cho chúng con đâu có giữ riêng mình
Và vì chúng con mẹ đã lặng thinh
Cắn răng chịu những nỗi đau mất mát
Những đám cháy trên thịt da
Những khối bầm trong gan ruột.
Còn chúng con thì vô tâm
Không thấy mẹ xơ gầy
Hay ích kỷ tham lam, hay đui điếc đi rồi
Mà cứ để mặc mẹ mình như thế.

                        7.
Mẹ ơi
Con nói ra điều này, có thể
Có kẻ nào đó sẽ tức con
Những kẻ từng sống bằng ca ngợi mẹ suông
Bằng lừa phỉnh, vét bòn, cướp phá
Bằng mọi cách, miễn là vơ về mình tất cả.
Và mẹ ơi!
Những người lao động đêm ngày
Để kiếm sống, đã đành, nhưng quá thơ ngây
Hoặc quá vô tâm, hoặc vụng về công nghệ
Cứ như thời hồng hoang, thì có thể
Vì con viết điều này mà giận con một chút, không sao;
Còn những ai tháng năm vất vả gian lao
Cấy lúa trồng khoai nuôi tôm thả cá
Kiên nhẫn trồng từng cây giữa bốn bề đốt phá
Đắp một khúc đê, khơi một dòng mương
Làm hạt cát dựng xây, làm hòn đá rải đường
Lòng ao ước cho mình ngày một ấm no
Nước nhà ngày thêm giàu đẹp
Mà cho đến bây giờ vẫn lam lũ đói nghèo
Lắm lúc còn bị nhiều bề ức hiếp
Thì chắc cũng như con, nghĩ về mẹ mà buồn
Mà lo, mà tự vấn lương tâm
Mình có lỗi gì
Với đất nước- mẹ hiền không nhỉ?


                  8.
Và tất nhiên chúng con không thể
Thanh thản nói rằng mình chẳng lỗi lầm chi
Ít nhất thì trong chúng con còn mang nặng một sức ì
Của quá khứ ăn nhờ dựa dẫm
Của nghìn năm sản xuất nhỏ giản đơn manh mún
Lại chẳng bao giờ mở cửa trông ra
Mẹ hát con khen quanh quẩn trong nhà
Đã lắm lúc tự thấy làm thỏa mãn
Vỗ ngực cho mình vĩ đại anh hùng dũng cảm
Sáng suốt văn minh nhân đạo dân quyền
Đủ thứ mỹ từ lộng lẫy rùm beng
Cũng có lúc chúng con nhận ra mình đói khổ
Và đất mẹ xác xơ nghèo
Nhưng ai dám nói ra điều đó
Những năm mất mùa chỉ nghĩ tại thiên tai
Ai nghi ngờ đâu lầm lỗi của thiên tài
Trong đói rét chúng con ôm nhau ngủ
Được ăn bánh trong mơ đã lấy làm thích thú
Rồi bất chợt tỉnh ra
Cả lũ bỗng điên khùng
Tức kẻ thức trước mình, đâm chửi bới lung tung
Nếu có thể thì còn đập phá
Những gì trong tầm tay
Mà không phải của riêng mình cho hả
Như thể đâu đâu cũng đối kháng kẻ thù
Cung điện, đền đài, nghệ thuật, văn thơ…
Mẹ hiền ơi
Tội của chúng con như vậy
Có thể ít, hoặc nhiều hơn thế ấy

                      9.
Trong chúng con còn có một lòng trung
Với bề trên, dù xa tít mịt mùng
Dẫu rằng đấy chưa thật là minh chủ
Có phải vì chúng con yếu hèn
Cần kiếm tìm điểm tựa
Mà phải cúi đầu trước ông phỗng sành không
Hay vì chúng con ngu dốt tối tăm
Mà phải sống bằng tư duy người khác
Tin đủ thứ
Đạo giáo, thần linh, ma tà, học thuyết
Dù chẳng hiểu gì, dù chẳng thấy nơi đâu
Còn nhãn tiền kia cái sự đói nghèo
Của đất nước, của chính mình
Thì cố tình quên lãng
Hay yên trí đã thuộc về một thời nào xa lắm.

 
                       10.
Trong chúng con còn có một tình yêu
Rất thiết tha, nhưng đơn giản một chiều
Quê hương chỉ là chùm khế ngọt
Lắt lẻo cầu tre, con sông xanh mát
Một tiếng sáo diều, một khúc hát ầu ơ
Quê hương là êm đềm kỷ niệm ấu thơ
Là một thoảng khói lam chiều xưa cũ
Chúng con không quen hình dung
Quê hương to đẹp đàng hoàng rực rỡ
Thường ngỡ ngàng trông biển rộng sông dài
Chúng con lại càng không quen
Với những tiện nghi, biệt thự, lâu đài
Nói chi đến tình yêu hướng về phía ấy
Chúng con không quen yêu cái gì không nhìn thấy
Hay một cái gì xa lắc xa lơ
Có thể rằng có chút ít mộng mơ
Hoặc ngược lại- sự muốn thèm dung tục
Hướng về phía giàu sang bạc vàng gấm vóc
Hoặc về phía thiên đường ảo vọng cao siêu
Nhưng chưa bao giờ hướng về đấy một tình yêu


                11.

Cứ vậy chúng con quen với đói nghèo
Vừa kiêu hãnh thấy mình thanh đạm
Vừa oán trách rủi ro số phận
Vừa lại vô tình o ép trói tay nhau
Nhưng sự đói nghèo nào chỉ thế đâu
Còn cổ hủ nghìn năm với cái nghèo Bắc thuộc
Đến khai hóa văn minh thêm cái nghèo thuộc Pháp
Lại tiếp cái nghèo phát xít Nhật 45
Tiếp nữa là cái nghèo rất Mỹ
Vừa hào nhoáng phồn hoa
Vừa rải thảm đạn bom, hơi độc, na pan...


                 12.
Ôi đất mẹ sao ngàn đời nay vậy
Có phải vì chúng con yếu hèn
Không ngăn nổi kẻ thù để giữ yên bờ cõi
Hay đất mẹ quá giàu mà chúng nó thèm chăng
Hay vì chúng con ngu dốt tối tăm
Hay sao nữa - Người ơi
Hãy nói cho chúng con được rõ
Cho chúng con thoát khỏi vòng mê lú
Cho đất mẹ mạnh giàu lên to đẹp đàng hoàng
Cho chúng con hết đói nghèo tăm tối lầm than
Chúng con muốn được đứng trong trời đất
Như mọi người ngẩng cao đầu mà hát
Ngợi ca Người - Đất Nước - Mẹ Hiền ơi!

                                     5/1988—1/1989

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét