Sinh nhật. Lòng xốn xang không nghĩ được gì cho riêng mình. Đành mượn lời một nhà thơ Nga. Chỉ tiếc mẹ không còn. Những ngày này mẹ ở trên cao chắc là thương con lắm, lo cho con nhiều lắm và con tin là mẹ cũng vui lòng.
Đúng hôm nay ngày mẹ sinh con
Xin cho phép con được tự mình chúc mẹ
Mẹ chăm chút cho con nhiều thế
Còn con nằm đây dài thượt gầy gò
Chẳng làm nên được một việc gì
…Ở nhà vô tích sự
…
Sao mẹ vẫn nhìn con yêu thương và dễ dãi
Cho con chúc mẹ về nỗi lo đau đáu ấy
Một nỗi lo mà mẹ đã sinh ra
Mẹ sinh con nhưng không thể cho con
Giàu có vinh quang…
Mẹ chỉ cho con duy nhất một điều
Là tài không biết sợ
Mẹ bế con lên mở toang cửa sổ
Về phía bóng cây về hướng chim trời
Mẹ đã hôn con
Cho con mở mắt nhìn
Cho con bú
Rồi cho con giấy bút
Dạy con sống thẳng lưng mà bước
Có vậy thôi
Rồi mẹ tiễn lên đường
(Hình như là thơ của Ep -tu- sen- cô, tôi ghi lại theo trí nhớ.)
*****
Ngày ở Nha trang, cuối những năm tám mươi của thế kỷ trước con cũng có một bài sinh nhật. Hồi ấy mẹ còn khỏe ở tuổi xấp xỉ 80. Bài ấy con không dám đọc cho mẹ nghe, bây giờ con lên trang ở đây như một kỷ niệm.
Như thể hôm rày sinh nhật ta
Xế chiều phiêu bạt tận phương xa
Rầu lòng chẳng nói làm chi nữa
Kẻo mẹ già càng thêm xót xa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét