Chủ Nhật, 28 tháng 8, 2011

TÔI CÓ VỆ SĨ

Sáng nay (28-8) vợ chồng tôi dự định đi thăm người nhà ở trên phố. Sắp xếp cả rồi. Dắt xe ra cửa thì bác tổ trưởng dân phố cùng hai vị khách vừa tới. Chào nhau, ý khách rằng muốn vào nhà thưa chuyện. Tôi mời vào nhà. Bác tổ trưởng dân phố giới thiệu: Chị Hà – phó chủ tịch phường; anh Niên cán bộ mặt trận.
Chị Hà nhã nhặn thăm hỏi gia đình, xem đây là việc thường xuyên của cán bộ cơ sở. Quý hóa quá. Sau nữa là đề xuất việc tôi đi biểu tình hôm 22 tháng 8. Tôi phải đính chính: chủ nhật 21 tháng 8. Nội dung câu chuyện của chị Hà vẫn xoay quanh việc đã có đảng và nhà nước lo, bác già rồi cứ nghỉ ngơi thanh thản, làm thơ, đi bộ… Chỉ thiếu kê cao đầu mà ngủ.
Chuyện trò hồi lâu, chúng tôi khá hiểu nhau, bắt tay hẹn dịp sau vui vẻ đàm đạo tiếp. Tiễn khách. Vợ chồng tôi ra đường theo kế hoạch. Tôi thấy ngay vệ sĩ kính đen đang chờ. Vệ sĩ hỏi: cô chú đi đâu. À quên, đáng ra vệ sĩ phải xưng mình là ai trước khi ra câu hỏi. Mà thôi, bỏ qua. – Cô chú lên phố thăm người nhà.
Vợ tôi bảo ghé qua chợ. Vệ sĩ cũng vào chợ. Chúng tôi vào nhà chú em uống cà phê sáng, vệ sĩ đứng chờ. Chúng tôi lên Ba đình, rẽ phố Điện biên phủ, vệ sĩ bám theo. Chúng tôi sang Trần phú, vào ngõ…vệ sĩ đứng chờ ngoài ngõ, tiện thể trông xe hộ chúng tôi luôn. Lúc sau nhà tôi đưa nước ra mời, bảo: Cháu về đi, cô chú ở lại ăn cơm trưa trên này, cháu đừng đợi.
Vệ sĩ bảo sau 11 giờ cháu mới được về.
Tội thế! Kinh tế đang suy thoái, lạm phát tăng nhanh, lại hành nhau thế này, có khổ cháu tôi không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét