Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

TẢN MẠN BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC Ở HỒ GƯƠM 21-8-2011. (P. II)

Tiếp PI

Xe chạy được một quãng thì tôi bị đẩy vào để đóng cửa lại. Mọi người vẫn hô khẩu hiệu. Có người đề xuất căng biểu ngữ dọc thành xe. Hay quá. Xe chạy càng lâu càng nhiều người biết. Loanh quanh đâu quãng Tràng tiền, Ngô quyền, vòng ra phía Trần quang Khải, dừng lại ở trụ sở tiếp dân của quận Hoàn kiếm. Xe dừng ở đây khá lâu. Dưới đường rất nhiều người mặc sắc phục công an, và cũng rất nhiều người đeo băng đỏ. Có một người nhảy lên xe huơ huơ mấy tờ giấy A4 bảo: Ai có khiếu kiện gì thì ghi vào đây. Mọi người đồng thanh: Chúng tôi  phản đối Trung quốc gây hấn biển Đông, chứ không khiếu kiện mấy người.
Nhận được tin xe buyt thứ hai cũng đã bắt đầy người và đang chạy về phía cầu Chương dương.
Lúc sau, chắc có lệnh, đột ngột những người đeo băng đỏ xông ra giật cờ và các biểu ngữ căng dọc thành xe. Giật xong thì xe tiếp tục chạy. Loanh quanh lại về qua Tràng tiền, Tràng thi, rồi lên Kim mã. Đến đây thì mọi người đoán lại chở về công an Mỹ đình như lần trước. Xe chạy tới đâu mọi người hô khẩu hiệu tới đó. Những người ngồi phía cửa sổ còn vung tay ra ngoài để tung nắm đấm lên.
Cả hai xe bắt người biểu tình đều về Mỹ đình.
Trụ sở công an Mỹ đình, hóa ra ở trong một trường học. Có lẽ là trường cấp I, vẫn còn đọc được câu "Tiên học lễ hậu học văn" phía trên sảnh lớn. Chúng tôi bị đẩy xuống xe. Vào qua cổng sắt thì thấy công an đã đứng đầy sân. Nhiều người lăm lăm những cây gậy đen thui. Lúc sau thì đoàn người bị xé nhỏ vào từng phòng để “lập biên bản mời gặp”. Mỗi người đều có một chiến sĩ cầm gậy đi theo.
Chỗ tiếp tôi và một cậu thanh niên nữa là cái phóng ăn của trường. Cậu ấy tên là Đức, tôi nghe cậu ấy trả lời người hỏi và ghi biên bản như vậy. Tôi ngồi chờ. Kề bên tôi là một chiến sĩ còn trẻ măng vẻ mặt hiền, cầm gậy. Tôi bảo: cháu cất gậy đi, bác không làm gì cháu đâu. Cháu chỉ cười, gậy vẫn trong tay, nhưng là cầm hờ hững, cầm cho có lệ, phải cầm.
Chờ khá lâu, rồi cũng đến lượt tôi. Anh công an tiếp tôi và Đức tên là Hà. Anh ấy có đọc cả họ và tên lót nhưng tôi lỡ quên mất. Ghi đến năm sinh của tôi anh biết tôi cầm tinh con trâu, hơn anh đúng 10 tuổi, cùng có chữ kỷ. Nhìn màu da của anh tôi bảo: Hình như anh có bị sốt rét. Anh bảo phải, đã từng ở Tây nguyên gần hai mươi năm, mới được về Hà nội mấy năm nay thôi. Chúng tôi hiểu nhau từ đó. Buổi làm việc qua nhanh. Biên bản tóm lại là: Tôi đi biểu tình chống Trung quốc gây hấn biển Đông, cướp phá tàu thuyền của ngư dân, cắt cáp tàu thăm dò…Tôi tự giác đi, không ai xúi giục.


Chúng tôi còn nói với nhau là nhà nước nên giải thích rõ cho dân, nếu nhà nước muốn dân không đi biểu tình. Đàng này đã sang cuộc thứ 10 rồi mà nhà nước vẫn lặng im, các phương tiện thông tin đại chúng không hề đăng tin, không hề định hướng dư luận. Sắp sang lần thứ 11 mới có cái thông báo không số, không chữ ký, rất vô lý và vi hiến thì dân làm sao mà tin được. Tôi là đảng viên, chắc anh cũng là đảng viên. Nếu đảng nói, đảng giải thích không nên biểu tình vì thế này vì thế kia, nếu hợp tình hợp lý thì chúng tôi đi thế này làm gì. Nhưng đảng không nói gì cả. Ông Trọng không nói gì cả. Ông Nghị không nói gì cả. Các ông bí thư cấp quận huyện, xã phường cũng không nói gì cả. Bức xúc quá thì chúng tôi mới phải đi biểu tình như thế này.
Đến khi ông trung tướng Nhanh nói công an thành phố không có chủ trương đàn áp người biểu tình yêu nước, thì tôi mới tham gia. Lần này nữa là bốn. Anh xem, chúng tôi hành động như thế có phải là theo ý đảng không.
Chắc là anh cũng hiểu như tôi. Chúng tôi đã bắt tay nhau như những người đồng chí. Tôi tin: Trước kẻ thù cướp nước và trước kẻ thù bán nước, chúng tôi sẽ đứng bên nhau, cùng chiến tuyến.

Còn nữa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét