Thứ Hai, 22 tháng 8, 2011

TẢN MẠN BIỂU TÌNH YÊU NƯỚC Ở HỒ GƯƠM 21-8-2011.(PI)

I.
     Đến lúc này tôi cũng chỉ có thể ghi lại tản mạn vì các cảm xúc chưa đủ thời gian để lắng đọng, cũng chưa thể quên đi cái gì nên quên, phải quên để mà vui sống.
    Trước khi đi, tôi đã dặn nhà tôi 10h 30 gặp nhau ở chân tượng đài tổ quốc quyết sinh để rồi cùng ra hồ Tây với các con. Linh tính thế nào mà tôi lại đi giày thể thao thay cho thường ngày tôi đi dép râu. Tôi cũng chỉ cầm theo tiền vừa đủ đi xe buyt. Nhà tôi đưa cho chiếc di động bảo: phòng khi lạc nhau. Tôi bảo không nhớ số đâu. Nhà tôi bảo: ông yên tâm, tôi sẽ gọi.
     Lên tới bờ Hồ trời vẫn còn mưa nhẹ. Các cháu thanh niên đến từ lúc nào mà đã nhảy múa hát hò trên sân khấu trước tượng Lý Thái Tổ. Có mấy cháu mặc áo quần đỏ ngắn cũn cỡn lòi hết cả bụng cả đùi đang đi ra. Nhiều cháu ngồi trong lều nhìn ra. Xung quanh lều có rất nhiều áo vàng và những người đeo băng đỏ.
Đứng nhìn các cháu một lúc thấy nó nhạt nhẽo, không rõ các cháu định làm cái gì. Có hai người nuớc ngoài cũng đứng nhìn, chắc là họ cũng không hiểu. Tôi xem đồng hồ ở di động, lúc này là 8h 27.
         Bà con đi biểu tình đã đến, nhưng chưa đông. Nhớ nhất là cụ bà đã ngoài 70, người thấp nhỏ, có lẽ nặng không quá 25 kg nhưng đôi mắt vẫn còn tinh nhanh lắm và hai hàm răng thì
trắng đều và vẫn còn nguyên. Chúng tôi chỉ biết nhau như thế, đã mấy lần cùng đi biểu tình chống Trung quốc gây hấn biển đông, nhưng không hỏi tên nhau. Lát sau thì đông thêm, có cả biểu ngữ. Tất cả mọi người đứng quay ra đường. Có người tới chụp ảnh. Có người tới can thiệp. Có ôto gắn loa trườn tới. Mọi người theo vạch dành cho người đi bộ đi sang bên kia đường và dừng lại. Các biểu ngữ quay ra đường. Có người nhắc: Hôm nay ta không hô khẩu hiệu.
       Mọi người đứng lặng, quay mặt ra đường. Có chị một tay bế con, một tay cầm biểu ngữ. Các biểu ngữ lần lượt được căng ra. Có hai mẹ con cùng căng tấm biểu ngữ có cả cán tre để giơ lên cao. Hai mẹ con động viên nhau và động viên mọi người: Không sợ!
       Bỗng có người hô to: Đả đảo Trung quốc xâm lược! Thế là mọi người đồng thanh hô: Đả đảo!
     Đả đảo Trung quốc gây hấn  biển Đông! Đả đảo!
     Hoàng sa! Việt nam! Trường sa! Việt nam!


      Tiếng hô vang động át cả tiếng loa trên ôtô và giàn âm thanh khủng bên kia đường.
        Đoàn biểu tình đi theo chiều kim đồng hồ được khoảng vài chục mét thì bị chặn lại. Một toán người đeo băng đỏ dưới sự chỉ huy của một người mặc thường phục lao vào bắt từng người biểu tình lên xe buyt. Tôi cũng bị mấy cháu thanh niên vây quanh, rồi nắm chặt khuỷu tay mời bác lên xe. Rõ ràng là thế. Họ mời tôi lên xe. Tôi bảo mời kiểu gì lạ vậy. Họ lặp lại như cái máy: mời bác lên xe. Tôi chúi người, bất ngờ buớc lùi lại hai bước. Họ bị lỡ trớn nhưng nhanh chóng nắm lại tay tôi. Tôi nghĩ mình già rồi, có cưỡng lại họ cũng không được. Chứ ở tuổi hai mươi cái lũ tép riu này...Thôi đành lên xe vậy. Trên xe đã có mấy người, họ vẫn còn bắt tiếp. Tôi bám vào cửa xe nhìn cảnh bắt bớ mà thấy kinh hoàng. Nguời ta đã đẩy bà mẹ cầm biểu ngữ có cán tre lúc nãy lên xe,
còn cô con gái nhìn theo mẹ mà gào lên: Mẹ ơi! mẹ ơi! Và nước mắt!

Khi xe lăn bánh, tôi vẫn bám ở cửa, mọi người dưới vỉa hè nhìn theo, và tôi đã đưa tay lên chào. Bỗng trên xe hô vang lên:
Đả  đảo Trung quốc xâm lược! Đả đảo!
Đả đảo đàn áp người yêu nước! Đả đảo! Và tôi vung nắm đấm lên.

                                                                                        còn nữa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét