Chủ nhật không lên Bờ Hồ. Nhớ bạn cùng đi BT, nhớ từng gương mặt, dầu không biết tên. Nhớ cái không khí sục sôi căm thù bọn cướp nước, bọn TQ gây hấn biển Đông, mà lần này chúng ngang nhiên hơn đưa cả tàu ngàn tấn sang Trường sa cùng 500 tàu khác nữa.
Không lên Bờ Hồ không phải vì sợ đàn áp, bắt bớ, bởi mình từng trải rồi, mình biết họ sợ, thực sự lo sợ đến mức run rẩy, hoảng hốt, tức tối và bối rối, chứ không phải mình sợ. Mình không lên, không đi nữa là để lòng mình lắng lại và cũng để lắng xem “đã có đảng và nhà nước lo” như thế nào? Cũng đối chiếu xem không có BT thì tình hình có sáng sủa lên không? Chờ xem họ xử lý thế nào với lao động Tàu vào VN trái phép? Xem họ làm sao trục xuất hàng trăm tàu TQ ngoài Trường sa…Tôi cũng muốn nhìn xem người ta dùng lực lượng CA, AN và các lực lượng khác như thế nào, kể cả thông tin và truyền thông khi không có BT, và cũng muốn nhìn xem họ sẽ dùng chính lực lượng ấy để đối phó với thực tế lao động TQ trái phép ở VN ra sao? Tôi cũng muốn nhìn xem không có BT thì cái không khí của thủ đô có còn căng thẳng không? Ai gây ra căng thẳng? Ai làm mất đi hình ảnh thủ đô vì hòa bình?.v.v…và v.v…
Ngổn ngang nhiều nỗi niềm trong lòng khi ngồi nhà, khi không đi lên Bờ Hồ. Có khi những nỗi niềm đó làm mình buồn hơn, đau hơn. Đi BT thì chỉ có một ý nghĩ, một ý chí là phản đối TQ gây hấn, chứ không nghĩ điều chi khác. Không đi BT thì biết bao ý nghĩ tản mạn mung lung nó ập đến và bao câu hỏi day dứt lại cứ chực bùng lên.
Trong vô vàn những nỗi niềm, những ý nghĩ ấy, chợt lóe lên: Biết đâu đến một ngày đảng và nhà nước lại kêu gọi toàn dân lên Bờ Hồ đi biểu tình yêu nước.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét