Thứ Bảy, 10 tháng 9, 2011

RỪNG CHIỀU YÊN TĨNH ( RCYT)

       Từ nay, vào một trong hai ngày cuối tuần, lều cỏ VQL blog sẽ có thêm chút quà mọn gọi là cây nhà lá vườn. Ấy là những bài viết về rừng, về cây, về chim muông... và về những người thân của thảo dân những năm đầu thập kỷ tám mươi của thế kỷ trước ở vùng cao biên giới Việt Lào.
      Để phân biệt với các bài khác, tiêu đề của mỗi bài trong mục này đều được kèm mấy chữ: (RCYT). Bà con ghé qua lều cỏ nghỉ chân sau những chặng đường dài, xin mời xem tạm, chờ khi tiếp tục hành trình.




30. RỪNG CHIỀU YÊN TĨNH

Chiều hôm qua bầu trời trong xanh lạ kỳ. Bao nhiêu nước trên các đám mây đều đã biến thành mưa trút xuống hết cả rồi. Nền trời không một gợn mây, còn gió thì chỉ khẽ hiu hiu. Và không khí đã trở nên mát mẻ sau một đợt mưa dài.
Khi nắng chiều đã nhạt, mặt trời sắp gác núi, tôi đi vào rừng. Đất rừng ẩm nhưng không đến nỗi bết dính. Sườn núi phía tây nắng còn đọng trên tán lá, còn sườn bên kia, đối diện qua hẻm núi thì toàn là bóng râm. Đứng trên cao nhìn xuống, dưới khe núi gần như đã tối. Tôi bắt gặp mấy chú khướu bạc đầu đang tìm nơi ngủ. Chúng phát hiện ra tôi, vội gọi nhau ầm ĩ cả lên và hối hả chuyền cành. Rồi rừng trở nên vắng lặng, đến mức tôi không muốn bắn một phát súng nào. Tôi sợ phá vỡ sự yên tĩnh đang loang từ dưới sâu lên cao dần, lên đến lưng chừng núi và lên, lên mãi…
Chỉ còn tán lá của cây đa giữa dốc, phía trên đầu tôi là còn đọng nắng, giống như có ai vẩy sắc vàng lên tán đa xanh thẫm. Tôi ngước nhìn ngọn đa như muốn níu thêm một chút ánh ngày. Và trong yên tĩnh thiêng liêng tôi đã nghe trên tán cây đa ấy có tiếng cu xanh. Chúng đã ăn no và khoan khoái đậu bên nhau trong vắng lặng rừng chiều. Chúng rì rầm tâm sự với nhau một điều gì đó, chắc là cảm động lắm, bằng một âm điệu gần như tiếng rên của người ốm: ư.ư.ưm…ư.ư.ừm…Đấy cũng là tiếng gù tình ái của chúng, nhỏ thôi, khá trầm và truyền đi xa trong rừng. Thỉnh thoảng vài quả đa chín nẫu rơi từ trên cao xuống tán những cây thấp và bụi rậm, để tăng thêm sự yên ắng thiêng liêng của bóng tối đang loang.
Tôi lần tụt dần xuống dốc và ra về theo hẻm núi trong bóng tối của cây rừng và trong ánh phảng quang của nền trời xanh biếc. Xa xa dưới chân đồi là bản làng với những sợi khói lam vấn vít mái tranh và những tiếng chày rộn rã.
                                                          QP 1984

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét