Một lần về xuôi nghe Dương Tuấn Hùng kể: Bọn tau đi dạy BTVH cho ông Trương Kiện, cho ổng có cái bằng phổ thông. Ông ta thì ngồi một chỗ, còn bọn mình thì phải tới chỗ ổng. Ông ngồi xa- lông hút thuốc lào sòng sọc, còn mình thì đứng giảng. Không biết ông ấy có nghe, có hiểu chi không? Hết buổi thì về, không được ông ta mời lấy một ngụm nước.
Ngày ấy mỗi năm mới có một lần về xuôi, nên nghe điều chi cũng thấy lạ. Trên rừng, cả trường có mỗi cái Ô-ri-ông-tông tậm tịt, lại thiếu pin, nên tin tức bữa đực bữa cái. Chỉ mong về xuôi mà hóng chuyện.
Một lần khác về xuôi được tin cũng cái ông Trương Kiện ấy lên làm chức gì to lắm. Lại nghe thêm một câu đối:
Đào kênh Vách bắc một thằng chột được vào nhà đỏ,
Sập cống Hiệp hòa dân trăm họ vùi xuống bùn đen.
Hai chuyện này qua lâu quá rồi, không nhớ cái nào trước cái nào sau.
Lại cũng chuyện hóng được về quê mình, nhưng lại hóng tận Thủ đô. Lần ấy đề tài xoay quanh việc thay trời đổi đất, dời làng lên đồi cao rú trọc. Sân đình cổng làng cây đa bến nước chặt sạch, phá sạch. Đình làng thì làm kho hợp tác. Bia đá đưa ra bắc cầu qua mương. Bia gãy thì đập luôn bỏ lò nung vôi. Nghe nói đền Cờn đứng đầu xứ Nghệ về quy mô và sự linh thiêng cũng bị phá rồi. Ngồi nghe các vị trưởng lão ở trường NAQ nói chuyện mới hay quê mình có câu khẩu hiệu nổi tiếng thế này:
“Một mo cơm một quả cà một tấm lòng cộng sản; Thay trời đổi đất sắp đặt lại giang sơn”.
Năm sau, lại cũng phải ra tận Hà nội, cũng ngồi nghe các vị ấy, mới hóng được một câu:
Xa nghe nức tiếng Quỳnh lưu
Qua khe Nước lạnh mắc mưu buôn bò.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét