Thứ Hai, 5 tháng 9, 2011

MƠ VỀ THUỞ ẤY

Chén thuốc đắng của đời tôi uống cạn một hơi
đúng vào lúc tôi không còn trẻ nữa
nhưng là thuốc cho nên đời đã chữa
lành cho tôi bao thơ dại ngày xưa…               

thế mà rồi trong mọi giấc mơ
tôi lại cứ mơ về thuở ấy
cái thuở một mình ra sông vùng vẫy
và cũng một mình với biển lớn mênh mông
cái thuở đi chân trần không sợ gai đâm
phơi đầu trọc suốt mùa hè dãi nắng
không cần biết thế nào là ngày tháng
chỉ nhớ mùa quả chín trong năm
cái thuở đã từng thiếu áo đói cơm
mà bình thản mơ vào vũ trụ
mê giải toán dù một bài toán nhỏ
hay khó vô cùng – giải bài xích không xong
tôi cũng mơ về những buổi trăng trong
năm xưa ấy mối tình đầu hò hẹn
mà hễ cứ nghĩ đến là lại thẹn
ngay như cả bây giờ tình ái có đâu quen

thế mà rồi bao ngọt mát dịu êm
của ngày xưa chỉ là trò thơ dại
không trẻ nữa để bây giờ tôi phải
uống cạn liều thuốc đắng đời trao

tôi đã lành rồi tất cả những cơn đau
và tôi lại mơ về thuở ấy…


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét