1. Xóm nhỏ chúng tôi có bốn nhà ở kề bên nhau. Hàng năm vào trung thu thường tổ chức chung cho các cháu trông trăng phá cỗ. Có lần chưa kịp quét dọn, vẫn còn vương vãi những miếng bánh quy nhỏ, vài mẩu bánh nướng, thì trời lắc rắc mưa. Vậy mà lạ quá, sáng ra quét sân vẫn thấy những mẩu bánh còn nguyên. Hóa ra chuột không ăn những thứ bánh này, tôi chợt nghĩ thế, vì quanh xóm tôi nhiều chuột lắm.
2. Có lần tôi hỏi cô bạn bán bánh kẹo và tạp hóa trong cái nhà cấp bốn tuềnh toàng: - Cửa hàng mình như này không sợ chuột ăn hết bánh kẹo à? – Không đâu bác, cô ấy nói, chúng chỉ ăn lương khô thôi, mà cũng ít khi lắm, còn thì bánh quy, sôcô phai, kể cả bánh trứng chúng cũng không thèm.
3. Hồi nhà tôi còn mở quán nước mía, và bán kèm mấy thứ nước giải khát đóng chai, cái chỗ đổ bã mía đùn lên một tổ kiến lửa. Loại kiến này đốt đau, nổi mẩn rất lâu khỏi. Chúng rất khó diệt, kể cả đổ dầu hỏa chúng cũng không sợ. Vậy mà có hôm, còn một ít cô ca cô la khách uống dở bỏ lại, tôi đem đổ vào tổ kiến. Hôm sau nhìn lại, kiến đi mất sạch.
4. Một hôm xem tivi, có ông thầy thuốc bày cách dùng kiến để thử chè thập cẩm có phải nấu bằng đường hóa học không. Nếu kiến không đụng đến thì y như rằng.
Ngẫm lại những loài vật như kiến như chuột mà sao khôn thế. Chẳng nhẽ loài người đến độ văn minh khoa học công nghệ như thế này rồi mà vẫn còn thua? Quả thật hết biết thế nào.
5-11-2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét