Đầu mùa đông năm 1972, mới khoảng hơn 7 giờ tối nhưng sương đã xuống và trời se se lạnh. Chúng tôi đang quây quần bên bếp lửa, bỗng nghe tiếng chó sủa phía sân trường, rồi có hai phát súng vang lên rất gần và rất đanh. Chúng tôi nhào ra, thấy ánh đèn pin hươ lên loang loáng. - Ai bắn đấy! Chúng tôi thét lên.
- Tôi. - Có tiếng người khẽ khàng đáp lại. -Tôi bắn.
Thì ra thấy Chánh, giáo viên thể dục của trường. Thầy là người bắn súng rất giỏi và rất thận trọng, vậy mà sao giờ này thầy lại bắn súng trong trường.
- Bác bắn gì đấy? Chúng tôi cùng hỏi.
- Hình như là con hổ. Thầy nói nhỏ nhẹ, có vẻ hơi run.
Chúng tôi không còn tin vào tai mình. Chẳng lẽ có hổ vào trường? Mà lâu nay có nghe ai nói gặp hổ bao giờ đâu? Càng không nghe ai nói bắn được hổ. Không phải chỉ quanh đây mà cả các xã vùng cao, vùng sâu cũng không nghe có ai bắn được hổ. Thế mà đêm nay, giữa sân trường nghe thầy Chánh khẽ khàng nói lên như thế, sau hai phát súng rất đanh.
Thầy Chánh dọi đèn vào vườn sắn mà nói: - Tôi thấy nó đứng kia, trong vạt sắn, cứ tưởng là bò vào ăn sắn. Lại thấy con chó của tui xồ ra sủa. Nhưng khi lia đèn thì thấy vằn. Tôi lấy súng, kê vào cột bóng chuyền. Tôi bắn. Nó chạy ra phía lớp học. Phát thứ hai, đàng tê.
- Nó chết chưa?
- Tôi cũng không biết, chắc là chết. Thầy Chánh vẫn nhỏ nhẹ và không có vẻ tự tin.
Chúng tôi đi theo thầy vào lớp học. (Ở vị trí trước cây đa cao bây giờ).Xung quanh lớp có lũy đắp cao tới tầm ngực, bên trong kè bằng phên nứa và cọc gỗ. – Gác súng lên bờ lũy, chỗ này, tôi bắn. Còn nó ở chỗ kia, bên bờ giao thông hào.
Theo hướng đèn thầy Chánh dọi chúng tôi thấy lờ mờ trên bờ hào có cái gì vàng vàng như tàu lá cọ khô khuất lẫn sau những cây bớp bớp. Không có gì ra vẻ là con hổ cả. Học trò vẫn thường dùng lá cọ che mưa mỗi khi đi học rồi vứt lại đâu đó xung quanh lớp học như thế. Chúng tôi lấy những khúc cây đầu đày thừa ra khi kè lũy để ném vào chỗ đó, chẳng thấy động tĩnh gì.
Thầy Chánh thì như người mất hồn, không thật khẳng định và cũng không nói thêm gì nữa. Tôi luồn theo một ngách giao thông hào tới chỗ nghi là có con hổ. Đã thấy cái đuôi. Tôi cầm vào chót đuôi giật mạnh một cái rồi thả ra ngay và bước lùi lại. Vẫn không có phản ứng gì. Tôi giật một lần nữa. Vẫn không có phản ứng gì. Tôi nắm cả hai tay mà kéo, nặng quá, nhưng rõ ràng là nó đã chết. Tôi nhảy lên bờ giao thông hào, hô anh em xúm lại cùng kéo nó về. Con hổ mới to làm sao.
Chỉ mấy phút sau thì đủ mọi cơ quan chức năng của huyện đến lập biên bản về việc dùng súng quân dụng, về việc bắn chết động vật quý hiếm, về việc quản lý bộ xương sau khi mổ… Họ đo từ đầu đến mông được hơn mét bảy, ấn bàn chân con hổ xuống đất, nó xòe ra rộng như chiếc vung xoong 20. Đấy là con hổ to chưa từng thấy kể từ năm 45 tới giờ, nhiều người trong bản đã nói như thế. Nhưng mà nó gầy quá, nó nằm nhẽo ra như cái bao tải, xương hông xương sườn nhô lên thảm hại. Có người lật vành tai của nó lên, thấy một vết xước, khẳng định: Nó đã từng ăn thịt một người. Thật là hú vía cho thầy trò trường tôi đêm đó không có ai ra vườn nhổ sắn và cũng không có ai lảng vảng ngoài sân.
Đêm ấy người ở khắp nơi đổ về xem hổ. Người ở Mường hin kéo lên, ở Châu kim xuôi xuống, từ Lông không, Na pu, kéo ra... Đuốc thắp sáng mọi ngả đường dẫn đến trường, vui như hội. Cũng may hồi này Mỹ ném bom hạn chế, nếu không đèn đuốc thế này có mà là mục tiêu cho giặc lái.
Những ngày sau đó, có tin đồn con hổ cái lảng vảng trong rừng, nó về để báo thù. Nhưng với thời gian mọi chuyện rồi cũng trôi qua. Bộ xương hổ thì dược phẩm thu mua, không rõ giá cả thế nào, thầy Chánh có được bao nhiêu. Chỉ thấy còn tấm da hổ, thầy Chánh căng ra bằng mấy cái sào nứa, phơi mãi thì nó khô đi, co rút dần lại, khi mưa ẩm thì bốc mùi khăm khẳm. Về sau cũng không biết thế nào.
1984
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét