Thứ Năm, 19 tháng 5, 2011

CHÉM CHẾT CHA HẮN ĐI p1


      Mấy chục năm chưa khám bảo hiểm, hôm rồi cái răng cấm nó đau quá phải đi. Cô thường trực bảo: - Tôi chỉ châm chước cho ông lần này thôi đấy. Lần sau ông phải có chứng minh thư mới, cái này quá hạn rồi.
      Chết thật. Lại cũng đã lâu không dùng đến chứng minh thư. Cũng chẳng biết thế nào là hết hạn. Có ai nói đâu, ngồi nhà làm sao mà biết. Khi nào động vào việc thì mới tá hỏa. Khổ thế!
      Đến công an huyện xin làm lại CMND, họ hỏi có sổ hộ khẩu không?
- Dạ có.
Thế CMND cũ đâu?
- Dạ đây.
     Người ta phát cho cái phiếu, bảo điền vào rồi về xã xin xác nhận. - - Xác nhận cái gì? Tôi hỏi. - Xác nhận là người của xã, xin cấp lại CMND. Cán bộ nói thế.
Tôi có hộ khẩu đây mà.
- Biết rồi, nhưng thủ tục phải như vậy.
    Tôi đi về xã, ông xã bảo: - Ông có ảnh không? _ - Dạ không. – Thế thì ông phải đi chụp ảnh, dán vào chỗ này, rồi đến đây.
    Tôi tưởng công an huyện làm CMND cho mình thì họ chụp ảnh. Hóa ra mình phải có ảnh trước. Cũng may thời này chụp ảnh lấy nhanh được, chờ một tiếng là có.
     Đến khi làm gần xong thủ tục, cán bộ lại bảo: Bác đóng 6000 tiền ảnh.
 - Tôi đã nộp ảnh rồi mà?
 - Ảnh ấy chỉ dán hồ sơ thôi, vào CMND phải là ảnh của CA chụp.
    Tôi đóng tiền và lại chụp ảnh. Tưởng thế là xong, tôi cảm ơn và định đứng dậy thì cán bộ hỏi: - Hình như bác gái có đi với bác?
 - Vâng. Tôi ra gọi nhà tôi: - Cán bộ muốn gặp bà.
      Lúc sau quay ra nhà tôi bảo: - Họ nói muốn làm nhanh thì đưa 300.000. _ - Thế bà có đưa không? – Không, tôi mặc cả cưa đôi, trăm rưởi, không cần nhanh, đúng hạn như mọi người là được. – Họ chịu không? – Không! -  Thế làm sao? - Chẳng sao cả, quên mẹ nó đi. Không ngờ nhà tôi lại rắn thế. Cầu trời cho cái răng hàm của mình đừng đau trở lại.
***
     Bỗng nhớ có dịp về quê ngoại, mấy anh em đi qua chợ, tôi vướng dép tụt lại sau, chợt nghe bà con nói với nhau: - Người Hà nội về đấy, chém chết cha hắn đi!  Không phải chém bằng dao, tôi hiểu thế, mà là bán cho thật đắt vào.
       Thì ra không cứ ai, không cứ nơi đâu, hễ có thể chém được là chém. Mấy bà ấy mà ra khỏi làng là bị nhà xe nó chém. Nhà xe lướ quớ lại bị anh thổi còi nó chém. Con anh thổi còi mà ốm thì nhà thuốc lại chém. Cá ăn kiến, kiến lại ăn cá. Suy cho cùng thì cũng đến chỗ cân bằng cả thôi. Cân bằng trong chặt chém, hoang dã và man rợ. 
                                20/5/2011


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét