Không biết với người khác thì thế nào, nhạy cảm với cái gì, còn riêng tôi thì nhạy cảm với đói. Tuổi thơ chưa từng được no, lớn lên trong cái đói thì làm sao mà quên cảm giác đói được. Năm 1954 quê tôi lụt lớn, vào đúng lúc lúa vừa cúi bông, cánh đồng ngập trắng, vụ mùa không hạt thóc. Đói từ giáp hạt tháng tám, kéo qua mùa đông, dần dần mới có khoai non, có ngô, mãi tháng năm năm sau mới có miếng cơm vào bụng.
Những năm đầu sáu mươi cũng chẳng khá gì. Tôi nhớ ngày đó người ta thật thà lắm, tôn trọng luật lệ lắm, nhưng mà đói quá cũng có lúc không giữ được mình. Có người ăn cắp mấy nải chuối còn dè dặt để lại mảnh giấy: "Chính sách tôi học đã thông / nhưng vì đói quá xin ông nửa buồng". Đọc mảnh giấy này còn ai nỡ oán nhau nữa, cùng cảnh cả thôi, bầu ơi thương lấy bí cùng.
Rồi chiến tranh trên khắp cả hai miền, hạt gạo chia hai, chia ba, chia tư, no làm sao được. Chiến tranh kết thúc thì cấm vận. Rồi lại biên giới tây nam, biên giới phía bắc có giặc. Rồi chủ quan nóng vội, rồi duy ý chí, tất cả đều dồn về chỗ đói.
Từ hồi khoán hộ đỡ đói dần, rồi no, rồi có gạo xuất khẩu. Bây giờ đã là cường quốc xuất khẩu gạo. Đùng một cái, cả phần tư triệu dân Thanh hóa đói gay gắt. Đọc tin này trên NXD blog mà bàng hoàng. Bình tĩnh sao được, mình đã từng đói rồi, mình biết chứ. Ngần ấy người đói lúc này là ngiêm trọng lắm.
Hàng loạt câu hỏi đặt ra mà mình không biết nguồn cơn đâu cả. Phải chăng hiệu ứng Vinasin đang diễn ra, kéo theo hàng loạt những đổ bể ngấm ngầm khác, kèm thêm mất mùa, kèm thêm bão giá. Dẫu gì thì cũng phải cứu dân. Đã có quá nhiều tiếng kêu cứu rồi, lại thêm một tiếng kêu cứu nữa. Đói quá!
- Quốc hội ơi! cứu dân!
5/5/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét