Đất nước mình rất giàu tiềm năng du lịch. Cao nguyên địa chất Đồng văn, địa đầu Lũng cú, chiến trường Điện biên, đỉnh Phan xi phăng sừng sững, Sa pa Tam đảo sương mờ, đất tổ Hùng vương, chiến khu Việt bắc…Chỉ quanh tây bắc mà đã không kể hết địa danh. Xuôi về đồng bằng Bắc bộ, ra vịnh Hạ long, hướng về nam, qua miền trung dằng dặc, tới Nam bộ thành đồng, ngược lên Tây nguyên hùng vĩ, dọc theo bờ biển hơn ba ngàn cây số…còn biết bao nơi muốn ghé muốn thăm.
Thế mà sao du khách đến Việt nam mình, chỉ có dăm bảy phần trăm quay lại. Phải chăng chúng ta chỉ mới có địa danh, chỉ mới có nơi đến, mà chưa có nhân danh, chưa có tiếng là người mến khách. Người thì có, người đep cũng nhiều, mà người mời chào đon đả, người lịch thiệp chan hòa, người thông tỏ mẫn tiệp, người tươi đôi môi, long lanh đôi mắt, người hút hồn du khách chưa nhiều.
Ngược lại, người chèo kéo, bám dai, người thách cao dao bầu, người sẵn sàng “chém đẹp”thì tới đâu cũng gặp. Lại thêm bốn cái “B” bẩn bụi bực buồn của du lịch ta. Thêm luôn thói độc quyền cát cứ của các nhóm lợi ích băn nát cảnh quan, rào dậu danh thắng, thì đến người ta, dù đã quen đủ thứ ‘B” cũng còn không chịu nổi, huống chi người Tây bỏ tiền tươi thóc thật nghìn dặm tới đây.
Một lần về Nghệ, bạn bè đùa: Cầu thì cấm, cửa đã rào, cổng lại chốt, thì dẫu không quanh quanh, dẫu có non xanh nước biếc cũng chẳng ma nào dám vào.
Đã không cười thì chớ, lại còn rào, còn chốt, lại còn chém thế này thì tôi cũng một đi không trở lại, chứ nói chi du khách nước ngoài.
28-5-2011.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét