Thứ Tư, 18 tháng 5, 2011

Có một bầy sâu.

     Hồi còn ở vùng cao hầu như ngày nào tôi cũng vào rừng, là rừng nguyên sinh, tầng tầng lớp lớp, nhưng không mấy khi gặp sâu. Vườn rau ở nhà cũng vậy, có chăng đôi con vạch lá hoặc cời đất ở gốc mà bắt là hết.
    Sau này lâm trường phát tuyến trồng mỡ - một loại cây cùng họ vàng tâm, nghe bảo để làm trụ mỏ. Cây mỡ lớn nhanh, chẳng mấy chốc mà lên thành rừng. Tôi thích đi trong rừng mỡ vì không bị vướng các cây bụi khác, cũng vì chúng đứng thành hàng như một binh đoàn, thẳng băng, tăm tắp…
     Khi thân cây mỡ lớn chừng gang tay thì rừng mỡ bị sâu. Vô vàn là sâu. Tiếng sâu ăn lá, tiếng phân sâu rơi trong rừng  nghe rào rào như mưa. Chim lửa kéo về từng đàn, bắt sâu cho rừng mà không xuể. Chẳng bao lâu rừng mỡ trụi trơ không còn chiếc lá.
     Các rừng trồng thuần một loại cây thường bị sâu như vậy. Dưới xuôi, rừng thông cũng bị sâu róm tấn công. Lá thông có mỡ màng gì đâu, mùi lại hăng hắc, thế mà sâu ăn sạch. Loại sâu róm này gớm ghiếc, chẳng có chim gì dám ăn, người thấy cũng kinh, diệt nó không dễ.
     Cánh đồng gieo một giống lúa, thửa ruộng trồng một loại rau cũng thường bị sâu như vậy, nhiều khi lây lan thành dịch.
     Ở người, chưa bao giờ nghe nói có sâu. Lần này mới thấy có, mà có cả bầy. Phải chăng cũng như rừng chỉ trồng một loại cây, cánh đồng gieo một giống lúa, thửa ruộng cấy một loại rau mà sinh ra vậy.  Ở người mà sâu cả bầy. “Cả một bầy sâu là chết cái đất nước này”. Chết thật!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét